Chương 444: Mộng du
Để lại một cánh hoa cho lão hòa thượng, Lương Cừ cầm theo 'Nhĩ Thức Pháp' cùng 29 cánh hoa sen còn lại trở về tĩnh thất của mình, đốt đèn Kim Minh lên.
Thứ phải học càng ngày càng nhiều.
Trước mắt, trên người hắn có hai môn Công pháp, ba môn Võ học, cộng thêm cả 'Nhĩ Thức Pháp' này là thành bốn môn.
'Vạn Thắng Bão Nguyên' với bốn tầng là Định Thần, Nội Thị, Tồn Thần, Cương Luyện, hắn mới chỉ đạt tới tầng thứ hai Nội Thị.
'Hàng Long Phục Hổ Kim Cương Kinh' mới ngưng tụ ra Long Hổ Kim Thân, cảnh giới phía sau cũng còn không ít.
Lôi Tự Ấn Pháp còn chưa ngưng tụ ra được Lôi Phù, ước chừng phải mất hai ngày nữa.
Thanh Long Thất Sát Thương mới đạt tới tiểu thành hai thương phía trước.
Lạc Tinh Tiễn cũng chỉ mới tiểu thành, cách Nguyệt Nhật Tiễn còn một khoảng cách xa nữa.
Ngược lại, Huyền Thiết Đại Cung thu được từ chỗ lão đại Kình bang Lưu Tiết bên kia, hiện giờ đã có thể kéo căng mà không gặp bất kỳ trở ngại gì.
Toàn diện thì toàn diện, viễn trình, cận chiến, công pháp đều tốt, chỉ là không đủ thâm sâu.
Không phải Thận Trùng không góp sức, cũng không phải Lương Cừ không cố gắng.
Mỗi một môn Công pháp, nhất là từ trung thừa trở lên, muốn đạt tới cảnh giới đại thành vốn là hết sức khó khăn, người bình thường cũng phải tốn thời gian 3-5 năm mới có thể đạt tới đại thành được.
Suy cho cùng, thời gian tu hành của Lương Cừ vẫn là quá ngắn, cảnh giới tăng lên với tốc độ quá nhanh, chưa kịp lắng đọng.
Người bình thường phải mất ba năm mới đột phá một cảnh giới nhỏ, mất năm năm mới đột phá một cảnh giới lớn, những thời gian khác đều là gặp phải bình cảnh, cho nên có cả đống thời gian để rèn luyện Võ học, luyện một môn Công pháp tới mức thành thục.
Tu vi của Lương Cừ không giống như những người khác, cứ thế tăng lên, thời gian rèn luyện Võ học tương đối ít, dù dùng Thận Trùng để 'học bù' nhưng vẫn không đủ.
Không có bình cảnh thì biết làm thế nào được?
Cũng may, hắn tựa lưng vào đại thụ, mấy môn Võ học đều có đẳng cấp rất cao, không đến mức xuất hiện tình cảnh tiến thoái lưỡng nan là Võ học không theo kịp cảnh giới.
Nội dung của 'Nhĩ Thức Pháp' nhiều hơn một chút so với Lôi Tự Ấn Pháp.
Lương Cừ đọc xong cả bộ bản thảo, từ trong ngăn kéo lấy ra một tập giấy, mài nghiên mực, chép lại một lần.
Sau khi so sánh không còn gì sai khác, trông thấy sương phòng phía Tây vẫn đang có ánh nến, hắn đem trả bản thảo cho lão hòa thượng, đồng thời vòng đến hồ nước.
Cuối tháng sáu, đom đóm còn chưa trưởng thành, dế mèn còn chưa nở, trong hồ nước chỉ còn lại vài tiếng ếch kêu.
Bốn con Hải ly đang nằm trong căn nhà gỗ chưa lợp mái, đủ các loại tướng ngủ, hai con nhỏ ngâm nửa người ở trong nước để giải nhiệt.
Trong hồ nước, Thận Trùng thuận theo sóng nước leo đến bên bờ.
Lương Cừ ôm lấy Thận Trùng đi vào phòng mình, không vội để nó phun sương, ngược lại, liên kết với Trạch Đỉnh bên trong thức hải.
[Đỉnh Chủ: Lương Cừ ]
[Luyện hóa Trạch Linh: Trạch Nhung (Xanh) (Độ Dung Hợp: 37. 1%)]
[Tinh hoa Thủy Trạch: 1342 điểm]
[Tiêu hao 1234 điểm Tinh hoa Thủy Trạch, khiến Thận Trung trưởng thành]
Khi trước mới chỉ tiến hóa Thận Trùng một lần, muốn tiến hóa thêm cần 1500 điểm Tinh hoa Thủy Trạch.
Chỉ là lúc đó Lương Cừ muốn tích lũy Tinh hoa để đột phá cảnh giới Bôn Mã, 1500 điểm không phải là con số nhỏ, chính mình cũng không dư dả gì, tất nhiên không có cách nào tiến hóa cho nó.
Nay đã tích lũy được gần nửa tháng, có thêm hơn 1300 điểm, cộng thêm mỗi ngày Thận Trùng được ăn chút Bảo Ngư, đủ để tiến hóa một lần nữa, xem xem có biến hóa gì hay không.
Suy nghĩ khẽ động.
Hơn 1200 điểm Tinh hoa Thủy Trạch trong Trạch Đỉnh hóa thành tia nước nhỏ, tràn vào bên trong cơ thể Thận Trùng, quang hoa nở rộ.
Chiếc kén ánh sáng bao trùm Thận Trùng dần kéo dài, Thận Trùng mập mạp bắt đầu dùng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được phát triển theo chiều dọc.
Càng có từng sợi quang mang tụ lại ở đầu Thận Trùng, biến dạng rồi duỗi dài ra.
Đây là...
Muốn mọc sừng sao?
Dáng vẻ của Không Thể Động từng tiến hóa khi trước, trên đầu cũng có quang hoa tụ lại như vậy.
Mấy nhịp thở qua đi, kén ánh sáng đột nhiên vỡ vụn.
Thân thể Thận Trùng thay đổi cực lớn!
Cơ thể gần như có hình tròn đã hoàn toàn biến mất, trở thành giống như một con sâu róm vậy, mặc dù vẫn mập mạp nhưng lại thon dài.
Kỳ lạ nhất là phần đầu của Thận Trùng.
Nó không mọc sừng, toàn bộ phần đầu được bao trùm một tầng xương cốt bằng ngọc có màu sữa, dưới ánh nến hiện ra ánh sáng nhu hòa như Hòa Điền ngọc.
Chỗ phần đuôi, tổng cộng có bốn cái xương hẹp dài kéo dài về phía sau, hai cái ở phần đỉnh thì dài, hai cái ở hai bên thì ngắn hơn.
Trong thoáng chốc nhìn oai hơn nhiều
Lại tiếp tục tiến hóa, liệu vẫn còn là Thận Trùng ư?
Trạch Đỉnh tỏa ra quang hoa.
[Tiêu hao 8000 điểm Tinh hoa Thủy Trạch, khiến Thận Trùng trưởng thành]
Lương Cừ nhìn mà hoa cả mắt.
Sau hai lần tiến hóa, Thận Trùng vẫn chỉ có thể trưởng thành mà không phải là tiến giai!
Chẳng lẽ nó là loài thú duy nhất không thể tiến giai?
Thận Trùng lăn một vòng trên mặt đất, nó hết sức hài lòng với hình tượng mới của mình, cảm thấy mình mạnh mẽ hơn nhiều.
Hỏi xem có thêm năng lực gì kì lạ không.
Không có.
Lương Cừ bất đắc dĩ, chỉ có thể xem xem hiệu quả của sương trắng có được tăng lên hay không.
Thận Trùng đi đến bên giường, phần bụng chuyển động, phun ra một làn sương trắng.
Sương trắng chầm chậm phiêu tán, đình đài lầu các xuất hiện, mặt trời treo cao, đàn hạc vờn quanh.
Lương Cừ sắp chìm vào giấc ngủ liếc mắt nhìn, nhớ kỹ trong đầu.
Trong rừng rậm, Lương Cừ ngồi dậy, tĩnh tọa một hồi.
Đình đài lầu các trong sương trắng trở nên càng thêm rõ ràng.
Thận Trùng trước kia mỗi lần phun ra sương trắng, tuy vẫn có đình đài lầu các nhưng vô cùng mơ hồ, phần lớn kiến trúc chỉ xuất hiện một nửa, phần còn lại giấu ở trong mây mù.
Nay chẳng những xuất hiện toàn bộ, mà còn có thêm đàn hạc bay liệng, mặt trời treo cao, càng thêm chân thật.
Nơi này, sẽ không phải là sự tồn tại chân thật đấy chứ?
Lương Cừ dâng lên một tia suy nghĩ không thực tế, ngay lập tức loại bỏ đi.
Tồn tại hay không tồn tại, hắn không có bất kỳ biện pháp nào để nghiệm chứng, suy nghĩ nhiều làm gì.
Nếu thật sự tồn tại, mình hiện giờ cũng không có cách nào vượt qua, không bằng cứ thành thật tu luyện.
Trên bầu trời, lôi đình cuồn cuộn.
Lương Cừ quan sát lôi đình, ngưng tụ Lôi Phù.
Thế giới bên ngoài.
Thận Trùng chuyển động một vòng, tự leo lên trên băng đài, toàn bộ cơ thể trở nên mát lạnh, gió đêm khô nóng đột nhiên không còn nữa.
Nó thoải mái cuộn mình thành một đống, chìm vào giấc ngủ sâu.
Không ai nhìn thấy ở trên giường, mu bàn tay phải của Lương Cừ đang chậm rãi ngưng luyện ra một tấm bùa dài màu sáng bạc.
Ngày 1 tháng 7, sắc trời hừng hực.
Lương Cừ từ trong mơ tỉnh dậy, đầu hơi nặng trĩu, có chút buồn ngủ.
Hôm qua quan sát lôi đình, ngưng tụ ra Lôi Phù thuận lợi đến kỳ lạ, ở trong mộng cảnh gần như một phát thành công luôn.
Đến mức mà hắn không kịp thời thức tỉnh, cả một đêm tu luyện trong mộng cảnh do Thận Trùng kiến tạo.
Tiến độ nhanh hơn không ít so với tưởng tượng, trong mộng cảnh thành công hai lần, trong hiện thực tất nhiên sẽ càng nhanh hơn!
Không kịp bận tâm việc đi ngủ nghỉ ngơi, Lương Cừ đứng dậy chạy tới tĩnh thất, đột nhiên cảm giác trên tay có chút dị dạng.
'Vạn Thắng Bão Nguyên' sau khi nhập môn Định Thần, có thể tự chủ vận hành Công pháp.
Nhưng hôm nay, thời điểm khí huyết chảy qua tay phải của hắn, lại đi theo một con đường không quá giống trước đây, con đường này phức tạp hơn.
Lương Cừ nâng tay, thúc phát khí huyết, một phù văn phức tạp mang theo ánh sáng bạc hiện lên, vừa giống phù lại vừa giống chữ, hoàn toàn đối xứng hai bên trái phải.
Lôi Phù?
Lương Cừ lật qua lật lại nhìn mu bàn tay, xác nhận phù văn xuất hiện trên mu bàn tay đúng là Lôi Phù mà mình tu luyện ra trong mộng cảnh.
Tình huống gì đây?
Từ mộng cảnh phản hồi tới hiện thực sao?
Lương Cừ nhìn về phía Thận Trùng, ánh mắt lập lòe, sau khi suy nghĩ hồi lâu, hắn lật đổ ý nghĩ của mình.
Không đến mức lợi hại như vậy.
Thận Trùng tiến hóa lần hai, khó khăn lắm mới bước vào hàng ngũ Bôn Mã, nếu như thật sự có thể hóa hư thành thật, như vậy cũng không khỏi quá mức nghịch thiên.
Nói là chí bảo cũng không quá đáng, Cóc ca tuyệt đối sẽ không dễ dàng trao đổi như vậy.
Chẳng lẽ là ... Mộng du?
Lương Cừ nghĩ đến một từ.
Suy cho cùng, sự xuất hiện của Lôi Phù không liên quan đến ngoại vật, mà là nhờ hắn quán tưởng, lại dùng đường lối vận công kì lạ để thúc phát ngưng hiện.
Cũng là hoạt động tư duy, trong mộng cảnh tư duy thành công, phản hối đến hiện thực cũng không phải là không có khả năng.
Tựa như có người mộng du, trong mộng phát hiện ra mình không ngừng hoạt động, trong hiện thực cũng đang thay đổi phương hướng của bản thân.
Đây là tốt hay là xấu?
Lương Cừ có hơi lo âu, sau này mình luyện tập thương pháp trong mông cạnh, ngoài hiện thực cũng sẽ không luyện theo đấy chứ?
Tốc độ thời gian ở hai nơi không giống nhau mà?