Chương 445: Giết người trong mộng
Thận Trùng nằm trên băng đài ngủ say sưa ngon lành.
Lương Cừ lắc tỉnh nó.
Thận Trùng nhìn thoáng qua sắc trời xuyên vào phòng qua lớp giấy dán ở cửa sổ, đầu óc mơ hồ.
Trước đó chỉ làm việc vào ban đêm, sao giờ ban ngày cũng phải làm?
Thiên Thần có yêu cầu, Thận Trùng chỉ có thể làm theo, nó chuyển động phần bụng, phun ra một làn hơi trắng.
Làn hơi trắng hóa thành sương, đình đài lầu các chậm rãi hiện ra.
Đàn hạc bay liệng, mộng cảnh hoàn thành.
Lần nữa tỉnh dậy.
Một màu xanh xám vô biên thay thế phòng ngủ hiện ra ở trước mắt.
Lương Cừ đứng trên đỉnh núi quan sát, hàng ngàn hàng vạn ngọn cây đung đưa theo gió, tạo thành tầng tầng lớp lớp sóng lớn.
Thế giới bên ngoài.
Thận Trùng lăn một cái, thay đổi tư thế, đang định tiếp tục ngủ, trên lưng nó đột nhiên trầm xuống.
Nó ngẩng đầu lên, nhìn Lương Cừ ngồi dậy từ trên giường, trong đầu càng thêm hoang mang.
Nhanh như vậy sao?
Lương Cừ ngồi xổm xuống hỏi:
"Vừa rồi ta có dậy từ trên giường, làm động tác gì kỳ quái không?"
Thận Trùng lắc đầu.
Nó chưa kịp ngủ, rất rõ ràng Lương Cừ chỉ là nằm xuống sau đó ngồi dậy, ngoài ra không làm ra bất kỳ hành động gì lạ khác.
Lương Cừ lâm vào trầm tư.
"Xem ra chỉ đơn thuần là hoạt động tư duy có ảnh hưởng, chưa đến mức mộng du, hành động trong mộng cảnh không cách nào phản hồi đến hiện thực, không biết là tốt hay là xấu nữa"
Trong mộng cảnh ngưng tụ được Lôi Phù, phản hồi đến hiện thực, nhìn thì tưởng là chuyện tốt, nhưng thực tế lại mất đi đặc điểm lớn nhất khi tu luyện trong mộng cảnh.
Đó là không có tính nguy hiểm.
Trước đây, bất kể trong mộng cảnh luyện đúng, luyện sai, tổ hợp Công pháp thế nào, đều không có bất kỳ nguy hiểm gì, bởi vì trong hiện thực hắn vẫn bình yên vô sự.
Hiện giờ...
Cảm giác an toàn khi tu luyện trong mộng cảnh vô cùng quan trọng.
Lương Cừ trầm tư một hồi, nghĩ đến một khả năng, Thận Trùng liệu có thể tự điều tiết năng lượng của sương mù mộng cảnh được hay không.
Suy nghĩ thông qua kết nối tinh thần truyền đến Thận Trùng, Thận Trùng biểu thị mình có thể thử một lần.
Nó chỉ mới tiến hóa một ngày, rất nhiều năng lực vẫn chưa hoàn toàn hiểu rõ.
Phần bụng nhô lên, Thận Trùng nhẫn nhịn một hồi, rồi phun ra sương trắng.
Kết quả là, ròng rã nguyên một ngày trời, Lương Cừ ngoại trừ ba bữa sáng trưa tối, thời gian còn lại đều 'Đi ngủ' trong phòng.
Lần thứ tám tỉnh lại từ trong mộng cảnh.
Thận Trùng đã mệt nhoài nằm trên băng đài, nó muốn phun ra hơi trắng, nhưng lại chỉ có thể ho khan hai tiếng, không phun được gì ra ngoài.
Một giọt cũng không có.
Sương mù mộng cảnh của Thận Trùng cũng giống như nọc độc của A Uy, đều cần cơ quan đặc thù chế tạo, liên tục phun ra nhiều lần sẽ không còn nữa, phải nghỉ ngơi một thời gian.
Trước đây, Lương Cừ mỗi ngày chỉ dùng một lần, nhiều lắm là hai lần, không xuất hiện tình huống không đủ dùng, nào giống như hôm nay, tiêu hao lớn đến như thế.
Thấy Thận Trùng chẳng còn tí hàng tồn nào, Lương Cừ để nó nghỉ ngơi cho thật tốt.
Cả ngày thí nghiệm trong mộng cảnh, hắn đã đại khái hiểu được tình huống.
Sương mù mộng cảnh có thể điều chỉnh được.
Tình huống còn phức tạp hơn một chút so với những gì Lương Cừ tưởng tượng.
Sương mù mộng cảnh chất lượng cao không chỉ có thể để tư duy phản hồi đến hiện thực ở một mức độ nhất định, mà ngay cả tốc độ thời gian trôi cũng sẽ phát sinh biến hóa.
Trước kia, hắn ngủ năm canh giờ, trong mộng cảnh trôi qua bốn ngày, tốc độ thời gian trôi gấp gần mười lần.
Trong mộng cảnh chất lượng cao, tốc độ thời gian trôi chênh lệch càng lớn hơn, gấp gần mười hai lần.
Cũng có nghĩa là, ngủ năm canh giờ, thời gian trong mộng cảnh có thể kéo dài hơn năm ngày!
Theo đó, sau khi hắn tỉnh lại cũng sẽ càng thêm mỏi mệt, đau đầu không thôi.
Ngược lại, trong mộng cảnh chất lượng thấp, tư duy không có cách nào phản hồi đến hiện thực, áp lực tinh thần cũng nhẹ nhàng hơn.
Hắn vẫn có thể ở trong mộng cảnh tiến hành thử nghiệm một cách thỏa thuê, chỉ là tốc độ thời gian trôi cũng sẽ hạ xuống theo, biến trở về gấp mười lần như trước kia.
Như lời Thận Trùng nói, nó chỉ là điều tiết nồng độ sương trắng được phun ra, cũng không có tăng thêm hay giảm bớt thành phần gì bên trong đó.
Nồng độ cao hay thấp nếu lấy tốc độ thời gian trôi để so thì ước chừng là ở giữa gấp tám lần đến mười ba lần.
Nếu như nồng độ tiếp tục gia tăng thì sẽ như thế nào?
Lương Cử suy tư.
Mộng cảnh và hiện thực sở dĩ tồn tại sự khác biệt về tốc độ thời gian trôi, không phải là do Đại thần thông có thể thao túng thời gian gì đó mà bản chất chỉ là tốc độ tư duy bất đồng.
Tốc độ tư duy vận chuyển trong mộng cảnh nhanh hơn rất nhiều so với trong hiện thực.
Chính vì thế mới có trường hợp rất nhiều người ở trong mộng đã trôi qua mấy ngày mà ở hiện thực chỉ mới trôi qua có hai tiếng.
Nồng độ với tốc độ thời gian trôi gấp mười hai lần đủ để cho tư duy sinh ra ảnh hưởng đối với hiện thực, nếu nồng độ tiếp tục tăng lên, phải chăng có thể tiến thêm một bước, ảnh hưởng càng lớn hơn nữa, chân chính trở thành 'Mộng du'?
Đến lúc đó, trong mộng cảnh làm ra bất kỳ hành động gì đều có thể phản hồi đến hiện thực...
Tư duy và cơ thể có sự khác biệt gấp mười lần về tốc độ thời gian trôi.
Lương Cừ tự nhiên nghĩ đến một cái tên – Viên đạn thời gian.
(Viên đạn thời gian – Bullet time: là một hiệu ứng đánh lừa thị giác khiến người xem có cảm giác con người và cảnh vật xung quay đều bất động và chỉ có máy quay đang quay vòng quanh chủ thể giống như thời gian đang chậm lại. Hiệu ứng này được áp dụng lần đầu tiên trong bộ phim Ma trận và mang lại thành công lớn đến mức thuật ngữ bullet time (viên đạn thời gian) được dùng để chỉ hiệu ứng này đến mãi về sau. )
Trong mắt hắn, động tác của địch nhân trở nên chậm như rùa bò?
Công kích còn chưa đến trước người, mười loại phương pháp đối phó đã hiện ra trong đầu?
"Không dễ như vậy đâu"
Lương Cừ chau mày.
Lý tưởng lúc nào cũng đẹp, hiện thực lại rất khó thực hiện.
Muốn đạt hiệu quả nhanh gấp mười lần khi chiến đấu, có hai vấn đề quan trọng cần phải giải quyết.
Một là nồng độ sương mù mộng cảnh, nồng độ phải đạt tới mức hành vi trong mộng cảnh có thể hoàn toàn phản hồi đến hiện thực.
Hai là, làm cách nào để từ bên trong mộng cảnh biết được tình huống của thế giới bên ngoài.
Liên quan đến nồng độ thì dễ giải quyết, bản thân Thận Trùng tiến hóa là thủ đoạn đáng tin nhất.
Ngoài ra, có thể chắt lọc, tinh luyện, nếu thật sự không được nữa thì có thể thu thập sương trắng của Thận Trùng, tìm Luyện đan sư cô đọng lại thành đan hoàn.
Điểm thứ hai thì rất khó giải quyết, trong lúc ngủ mơ, Lương Cừ hoàn toàn không biết gì đối với hoàn cảnh thế giới bên ngoài, không có cách nào dựa vào tình hình thế giới bên ngoài để làm ra phản ứng phù hợp.
Cần ở giữa mộng cảnh cùng hiện thực, đục ra một cái cửa sổ...
Lương Cừ liếc mắt nhìn 'Nhĩ Thức Pháp' trong tay.
Ngũ Thức bao gồm tai, mắt, mũi, lưỡi, thân.
Thức thứ sáu là Ý thức.
Thức thứ bảy là Tiềm tại thức.
Thức thứ tám là Chủng tử thức.
Ý thức, Tiềm tại thức...
Lương Cừ lặp đi lặp lại Bát Thức mà lão hòa thượng nhắc tới, tựa như trong bóng tối có một âm thanh nói cho hắn biết, Ý thức và Tiềm tại thức, chính là mấu chốt để đục ra cửa sổ giữa mộng cảnh và hiện thực.
Nếu thật sự thành công, mình có được coi là sáng tạo ra một loại Võ học kì lạ không nhỉ?
"Giết người trong mộng'?
Không tới Lang Yên chớ trồng cây, không tới Thú Hổ chớ nuôi cây.
Lương Cừ phát hiện ra bản thân mình trong lúc vô tình tựa như gieo xuống một hạt giống, chỉ là hạt giống này khó khăn lắm mới vùi sâu được vào trong đất, còn chưa nảy mẩm.
Cho dù bộ não bên ngoài có mạnh mẽ đến thế nào, từ tưởng tượng đến thực hiện được vẫn còn là một ẩn số, tạm thời không cần vì một khả năng hư vô mờ mịt mà dồn quá nhiều tinh lực vào, việc cần thiết lúc này là nắm chặt những thứ trước mắt, từng bước tiến lên.
Lương Cừ đứng dậy, mở cửa sổ ra, ánh sao tràn vào phòng như sóng biển, đêm nay là một đêm đầy sao.
Gió đêm mang theo hương thơm của thực vật thổi tan không khí ngột ngạt trong phòng, mưa dầm nguyên một tháng rốt cuộc cũng có dấu hiệu ngừng lại.
Đi ngủ!
Tiến vào mộng cảnh căn bản không phải là cách nghỉ ngơi tốt.
Một đêm tu luyện trong mộng cảnh, ban ngày lại tìm tòi nghiên cứu nguyên ngày.
Lương Cừ không nghỉ ngơi tử tế tận hai ngày trời, buồn ngủ muốn chết.
Sáng sớm hôm sau, ánh nắng chiếu nghiêng xuống bên trên sóng nước.
Cả nhà Hải ly lại một lần nữa khởi công, một lượng lớn mảnh gỗ vụn bị gặm cắn rơi xuống chất thành một tòa núi nhỏ.
Hải ly nhỏ dùng móng vuốt ôm lấy, thu thập những mảnh gỗ vụn bị gặm cắn rơi xuống, vùi vào hố đất đào ra dưới bụi cây, lấp bùn nhão lên trên.
Ô Long lắc lư đi theo sau nó, hai chân trước nhảy nhót qua lại.
Chỉ mấy ngày, Ô Long đã hòa mình vào với nhà Hải ly.
Lương Cừ sau khi luyện công buổi sáng xong, mang theo hơn hai mươi miếng cánh hoa sen bằng gỗ Minh Mộc, cưỡi lên Xích Sơn chạy tới huyện Bình Dương.