Thành Thần Bắt Đầu Từ Thủy Hầu Tử (Bản Dịch)

Chương 446 - Chương 446: Hành Động Lớn (1)

Chương 446: Hành động lớn (1) Chương 446: Hành động lớn (1)

Chương 446: Hành động lớn (1)

"Rễ Minh Mộc?"

Dương Đông Hùng lật xem cánh hoa sen màu hổ phách với đường vân vàng trên tay mình, ông giơ lên dưới ánh mặt trời, đường vân màu vàng tỏa sáng rực rỡ.

"Phẩm chất cực tốt, là vật hiếm thấy, nhưng vì sao lại là hình dạng cánh hoa sen?"

"Đệ tử tách xuống từ một bông sen nên mới có hình dạng như vậy. '

Lương Cừ lấy thêm hai cánh hoa nữa từ trong ngực ra.

"Còn hai cánh hoa này nữa, là tặng cho sư nương và đại sư huynh, phiền sư phụ đưa lại cho."

Dương Đông Hùng gật đầu, nhận lấy cánh hoa sen rồi lại nhìn Lương Cừ, vuốt râu cười hỏi:

"Hoa sen kia không phải con lại vớt lên từ dưới nước đấy chứ?"

Lương Cừ toét miệng cười.

"Mấy ngày gần đây xuống nước không sao, nhưng sau ngày mùng sáu, con đừng chạy loạn khắp nơi nữa, cố gắng ở trong nhà."

"Ngày Bính Hỏa ạ?"

Ngày Bính Hỏa vạn vật xao động, thường có Yêu thú xuất hiện, chính vì như thế, một nhà Hải ly mới đến nhà hắn tránh nạn.

Mệnh cách Lương Cừ gần nước, có nhiều cơ duyên nhưng phúc họa tương liên, cũng có nghĩa là có nhiều nguy hiểm.

Quân tử không đứng dưới bức tường sắp đổ, ngày Bính Hỏa vốn là thời điểm rối ren, đương nhiên nên tránh xa.

Không ngờ Dương Đông Hùng lại lắc đầu.

"Không phải vậy, phúc họa tương liên, bó tay bó chân ngược lại sẽ để lỡ mất cơ hội.

Ta bảo con đừng chạy loạn là vì gần đây Hà Bạc Sở và Tập Yêu Ti sẽ có hành động lớn, bản thân con cũng phải chăm chỉ luyện tập hơn, không được lười biếng."

Hành động lớn?

Lương Cừ muốn hỏi rõ ràng nhưng Dương Đông Hùng lại không nói.

Loạn lạc sinh ra từ lời nói.

Vua mà nói năng bất cẩn sẽ khiến quần thần mất lòng tin, quần thần mà nói năng không cẩn thận thì sẽ gặp tai họa, việc quan trọng mà không cẩn mật thì sẽ thành họa.

Dương Đông Hùng thân là Chưởng Cố của Hà Bạc Sở và Tập Yêu Ti, cho dù có là chức quan nhàn tản thì thực lực vẫn ở đó, không tránh được, điều gì nên biết thì vẫn biết, nhưng ông chỉ có thể tiết lộ được từng đấy.

Lương Cừ không hỏi thêm nữa.

Sư phụ đương nhiên sẽ không hại hắn, ở nhà thì ở nhà, dù sao cũng không khác nhau lắm.

"Vậy việc này, vị trong nhà con kia..."

Người Lương Cừ nói là lão hòa thượng, hồi trước lúc tới đây túm Ô Long đi, hắn từng nhắc đến việc Tông sư Trăn Tượng tới đây để tìm kiếm tà tăng.

Dương Đông Hùng suy tư một lúc, khẽ gật đầu.

Lương Cừ yên tâm.

Sau khi tới Dương phủ, Lương Cừ lục tục đi đến những nơi khác ở huyện Bình Dương, lần lượt tặng một phần rễ cây Minh Mộc cho các vị sư huynh, chỉ khi đến lúc đến chỗ ở của sư huynh Lục Cương mới xin thêm mấy phần khoách thạch kim loại.

"Sư huynh, bốn khối này có giá trị thế nào?"

Lương Cừ cầm mấy khối khoáng thạch hắn chọn ra đưa cho Lục Cương xem, Lục Cương liếc nhìn xong liền phất tay.

"Cứ cầm đi, không đáng giá bằng rễ cây Minh mộc của đệ đâu."

"Sư huynh vẫn nói cho ta đi thì tốt hơn, giờ không đáng giá không có nghĩa là sau này không đáng giá."

"Lời này có ý gì."

"Sau này có khả năng mỗi tháng ta đều đến xin sư huynh mấy khối khoách thạch, tích ít thành nhiều, dần dần sẽ đáng giá."

Rễ Minh Mộc và hoàng kim có giá trị tương đương, cánh hoa Lương Cừ tặng cũng chỉ nặng hơn hai lạng, còn là cánh khá lớn trong số toàn bộ cánh hoa.

Rễ cây Minh Mộc cho dù có nhân lên mười lần cũng chỉ mới hai lượng hoàng kim, tương đương với hơn hai trăm lượng bạc trắng.

Lương Cừ không phải là người keo kiệt, phẩm chất khoáng thạch hắn chọn cho hải ly không tệ, có thế nào cũng phải hơn một trăm.

Lục Cương nghe thấy vậy liền đặt búa xuống:

"Lương sư đệ muốn học làm thợ rèn à? Chỉ có tí này không đủ cho đệ dùng đâu, nhiều nhất cũng chỉ làm được chủy thủ."

"Đệ sao dám cướp mối làm ăn của Lục sư huynh, chẳng phải sẽ đói chết sao. Là có mục đúch khác, ta nuôi mấy con vật nhỏ ăn khoáng thạch."

"Ăn khoáng thạch?"

Lục Cương không hề kinh ngạc, trên thế giới này không thiếu sinh vật cổ quái kỳ lạ, chỉ bảo Lương Cừ nhớ đừng ham thú chơi bời.

"Vậy lần sau lại tính, mấy khối này đệ cứ cầm đi, khoáng thạch chưa tôi luyện giá trị cũng không cao đâu."

"Đa tạ sư huynh."

Lương Cừ thóang suy tư, không từ chối nữa.

Rời khỏi Lục trạch, Lương Cừ lại đến chỗ Hà Bạc Sở, mười mấy cánh hoa còn lại giao hết cho Nhiễm Trọng Thức, để hắn giúp chuyển cho mọi người.

Lúc chuẩn bị rời đi, Nhiễm Trọng Thức cũng nói vậy với hắn.

Ý trong lời nói so với những gì Dương Đông Hùng nói còn mơ hồ hơn, chỉ bảo hắn đừng chạy lung tung khắp nơi, ngoài ra không nói gì khác, đồng thời bảo hắn phải bảo mật.

Bình Luận (0)
Comment