Chương 447: Hành động lớn (2)
Lương Cừ đồng ý, lúc rời khỏi thư phòng của Nhiễm Trọng Thức, lúc đi qua tầng hai còn đặc biệt quét mắt nhìn phòng Quyển Độc.
Lý Thọ Phúc, Hoàng Bình Xương đang cúi người viết đăng ký.
Hà Bá, Hà Trường vẫn tới nhận nhiệm vụ như thường lệ, không khác gì ngày thường.
Hiển nhiên không phải ai cũng có quan hệ, biết trước một ít tin tức đặc thù.
Đừng xem thường lời nhắc nhở của Nhiễm Trọng Thức và của Dương Đông Hùng mấy hôm trước.
Một ngày không luyện, bản thân mình biết; hai ngày không luyện, đối thủ mình biết.
Trước khi lâm trận mài thương, không sắc thì cũng sáng.
Nhiều lúc không có quan hệ, không biết việc quan trọng, tự nhiên lại trở thành pháo hôi.
Lương Cừ cảm khái trong lòng, nhưng hắn sẽ không gây loạn, chỉ thầm suy nghĩ trong lòng rốt cuộc là hành động lớn gì.
Trấn Bình Dương từ trấn thành huyện, mục đích căn bản là thành lập 'Bắc đình đô hộ phủ', chỉ là Bắc đình đô hộ phủ là chống ngoại xâm, huyện Bình Dương thậm chí là phủ Bình Dương sau này là chống dư nghiệt Đại Càn.
Kết hợp với đối tượng liên hợp của Hà Bạc Sở và Tập Yêu Ti, tính qua tính lại cũng chỉ có dư nghiệt Đại Càn.
Hổ chết cũng không rơi xuống đất.
(Thành ngữ này thường được sử dụng để miêu tả tính cách kiên định, quyết tâm và không bao giờ từ bỏ của một người hoặc một tổ chức)
Nghe nói ban đầu chạy đến vùng sông nước, chỉ mỗi Tông sư Trăn Tượng thôi mà hai bàn tay cũng đếm không hết.
Một thế lực khổng lồ như vậy, cho dù lúc giao thủ với Từ Quốc Công đã mất mạng không ít, trong vòng 60 năm qua cũng thọ tẫn vài vị, nhưng vẫn có thể dự tính ra có không ít cao thủ vẫn đang kéo dài hơi tàn.
Không biết là dư nghiệt có thực lực cỡ nào mà phải cần đến Hà Bạc Sở và Tập Yêu Ti cùng nhau thảo phạt?
Nếu đối thủ chỉ là Võ sư Thú Hổ thông thường, năm đánh một không đến mức phải huy động nhiều người như vậy, phải chăng là...
Lương Cừ rùng mình.
Hai vị ở Tập Yêu Ti, hai vị ở Hà Bạc Sở, cho dù có tính cả sư phụ cũng chỉ mới có năm vị Thú Hổ, đối phó nổi với Trăn Tượng không?
Hay là huyện Bình Dương còn có đại năng mà hắn không biết?
Lương Cừ mang theo suy nghĩ này quay về nhà, tìm lão hòa thượng trước tiên.
'Đại sư, Hà Bạc Sở và Tập Yêu Ti có khả năng sắp phải xuất thủ với dư nghiệt Trăn Tượng của Đại Càn!"
Lão hòa thượng thổi khô mực, đặt cây bút lông trong tay xuống, lẳng lặng nhìn Lương Cừ.
"Có vấn đề gì sao?"
"A... không có vấn đề gì?"
Lão hòa thượng ra hiệu mời.
Chờ đến khi hồi thần lại, Lương Cừ đã ra khơi sương phòng phía Tây, vào trong đinh viện.
?
Lương Cừ lâm vào trầm tư, mình tới tìm lão hòa thượng làm gì nhỉ.
Ồ, là tìm người tới bảo vệ.
Trước mắt ngoại trừ hắn, đạo trưởng Lâu Quan Đài và sư phụ ra, chắc không có ai biết ở huyện Bình Dương vẫn còn một vị đại sư Trăn Tượng đang ẩn nấp.
Lão hòa thượng là người có chiến lực cao nhất mà Lương Cừ từng quen, cho dù đan điền có vỡ thì cũng không phải người mà võ sư Thú Hổ bình thường có thể so được.
Đến lúc ấy nhỡ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ít nhất còn có một người nhìn có vẻ như bảo vệ được.
Mục đích của hắn, có lẽ đã đạt được rồi nhỉ?
Lương Cừ nhìn về phía sương phòng phía Tây đã khép chặt cửa, thuận theo liên kết tinh thần liên hệ với đám Nheo Béo, bảo bọn chúng và đàn cá heo bớt ra ngoài chạy loạn, bình thường qua hồ nước mà ở, tránh cho bị Tinh quái hoang dã đánh giết.
Dương Đông Hùng bảo là trước ngày mùng 6 thì không vấn đề gì, nhưng Lương Cừ kiên định lựa chọn ở trong nhà, không đi đâu hết, chuyên tâm tu luyện Võ học.
Tạm thời trước khi hành động sẽ học cho xong 'Nhĩ thức pháp', hoặc là luyện thành Lôi Bộ.
Năm ngày sau.
Trong tĩnh thất.
Lương Cừ hơi cụp mắt, phóng đại thính giác đến vô hạn, lắng nghe thanh âm quanh mình.
Nhưng thứ hắn nghe không phải thanh âm mà là trạng thái.
Xuyên qua bức tường, bước qua đình viện, côn trùng cái kiến nhỏ bé chui lên mặt đất, bươm bướm đập cánh bay, hải ly ôm gỗ gặm cắn.
Mỗi một thanh âm đều tựa như từng điểm tri thức, được bóc tách chi tiết, sinh động nhảy múa trên trang giấy.
Sức sống, tĩnh lặng, mệt mỏi, suy tàn.
Chỉ một đình viện nho nhỏ thôi đã đem lại cho hắn rất nhiều cảm thụ bất đồng, đem lại cho người ta một cảm giác vô cùng mới mẻ.
Thính giác bao trùm đến sương phòng phía Tây, Lương Cừ nghe thấy tiếng bút lông sột soạt trên trang sách, còn chưa kịp cẩn thận lắng nghe thì toàn bộ sương phòng đã rơi vào một mảnh tĩnh mịch.
Không còn thanh âm gì nữa.
Toàn bộ Tam tiến viện đột nhiên xuất hiện một lỗ đen cực lớn, mọi ánh sáng đều trôi về trong đó.
Lương Cừ chuyển thính giác tới bao trùm chỗ khác, nhưng lại không có cảm giác như khi nãy, lại biến thành đủ mọi thanh âm khác nhau.
Lúc thì linh lúc thì không linh.