Thành Thần Bắt Đầu Từ Thủy Hầu Tử (Bản Dịch)

Chương 460 - Chương 460: Ai Nói Cung Tiễn Thủ Không Thể Cận Chiến? (2)

Chương 460: Ai nói Cung tiễn thủ không thể cận chiến? (2) Chương 460: Ai nói Cung tiễn thủ không thể cận chiến? (2)

Lương Cừ đạp đất lui lại, cõng theo trường thương bị bao vải bọc lại, kéo dãn khoảng cách, kéo cung cài tên.

Dây cung nổ vang, mấy mũi tên hóa thành sao băng, giáo chúng hùng tráng như chiến mã kia né trái tránh phải, mũi tên sượt qua vai hắn, chỉ có một tên cuối cùng lấy góc độ khó lường, muốn tránh cũng không tránh được, hắn đưa tay ra ngăn cản.

Ầm!

Nguồn sức mạnh cực đại phóng ra, tấm khiên phát ra tiếng trầm đục, giáo chúng kia bị chấn động đến mức cánh tay run lên, thế xông tới đột nhiên bị phá vỡ, cả nửa người hơi ngả ra sau.

Hắn nhìn mũi tên xuyên thủng tấm khiên, đâm vào da thịt mà có chút kinh ngạc, nhưng cũng chỉ là kinh ngạc mà thôi, hắn tiện tay bẻ gãy cán tên, một lần nữa đạp đất vọt về phía trước.

Vừa kéo cung vừa rút lui hoàn toàn không kéo dãn được khoảng cánh, chỉ đạp mấy bước, giáo chúng đã đuổi kịp Cung tiễn thủ mắt vàng kia.

Tiễn pháp rất tốt, nhưng cũng vô dụng!

Một Cung tiễn thủ bị áp sát, kết cục chỉ có một!

Đó là chết!

"Giết giáo chúng bọn ta, lấy mạng bồi thường đi!"

Giáo chúng kia nhe răng ra cười, hai cánh tay thô to như tay vượn vung ra, muốn bóp cổ Lương Cừ, định ngắt đầu tên có cặp mắt màu vàng làm người ta chán ghét này xuống.

Nơi này là hậu phương của trận chiến, cao thủ đều ở phía trước, không ai có thể tới cứu viện!

Khuôn mặt anh tuấn như thế, có lẽ là nhân tài của thế gia nào đó.

Suy nghĩ chợt lóe lên, mạch máu giáo chúng căng lên, gân xanh tựa như từng con rắn lớn nổi lên, lan ra dọc theo cánh tay.

Hoàng Tiến Nguyên quan sát từ xa gần như muốn hô to tốt lắm.

Giáo chúng kia hắn quen biết, tuy là Bôn Mã trung kỳ, nhưng một thân công phu khổ luyện đến vô cùng thành thục, những tên ăn Huyết Đan Sơn Quỷ để nhanh chóng tăng cấp không thể so được, chỉ cần bị hắn áp sát, tất sẽ gặp nạn!

Mấy Võ Sư của Hà Bạc Sở ở gần hậu phương muốn quay lại cứu viện, định để lấy lòng nhưng bọn hắn căn bản không đuổi kịp, càng thêm nôn nóng, nhưng Lương Cừ không chút hoang mang, hắn lui lại, đồng thời đưa tay về phía sau lưng, túm lấy rồi hất về phía trước!

Vải trắng chụp xuống đầu, ngăn cản tầm nhìn.

"Trò vặt vãnh"

Không cần bất cứ sự tránh né nào, chỉ mượn kình phong trước người, vải trắng đã bị xé nát, nhưng chính khoảnh khắc đó.

Cặp mắt của giáo chúng hơi híp lại.

Một thanh trường thương bị vải trắng cuốn theo, bay lên giữa không trung, trên mũi thương hiện ra quang mang màu vàng tối, kéo dài xuyên suốt thân thương bằng kim loại, vô cùng bắt mắt.

Giữa đống vải rách tung bay hiện lên một ánh sáng trắng lạnh lẽo, sáng lên cùng với cặp mắt vàng như bó đuốc thiêu đốt kia.

Sự uy hiếp kinh người đánh vào tâm trí giáo chúng, hắn chỉ cảm thấy trong lòng phát lạnh, lỗ chân lông toàn thân đều co chặt lại, tựa như có ngàn vạn thanh cương đao đè vào chỗ yếu hại, cứng ngắc không động đậy nổi.

Lương Cừ lui về phía sau một bước, nắm chặt trường thương đang lơ lủng tên không trung, một điểm tinh quang xuất hiện trở lại, đạp bước vọt tới phía trước, cơ thể lướt qua, mang theo một chùm máu tươi.

Không khí tựa như dòng nước lạnh buốt chảy vào trong cổ họng, tẩy rửa đi toàn bộ bụi bặm.

Giáo chúng che lấy yếu hầu đã bị cắt đứt của mình, muốn chặn mạch máu lại, hắn thất tha thất thểu chạy trốn về phía trước, chỉ là bị cắt đứt yết hầu, nếu chạy thoát vẫn có thể cứu được!

Nhưng Lương Cừ căn bản không cho hắn cơ hội.

Trường thương đâm ngang, chém vào cổ nam nhân kia.

Cổ tay rung lên, trường thương thuận lợi cắt ra, máu bắn tung tóe xuống mặt đất.

Cái đầu to như vậy bị cắt đứt rơi xuống đất, tựa như một túi nước bị rỉ nước, không ngừng lăn đi, vang lên âm thanh đinh đang.

Chỉ là Bôn Mã trung kỳ, sao dám cận chiến với hắn?

Đám giáo chúng vây xem trong lòng lạnh lẽo, chỉ cảm thấy cỗ thi thể bị cắt đầu kia chính là mình.

Hoàng Tiến Nguyên thấy vậy vừa sợ vừa giận, khó mà tưởng tượng nổi một cao thủ Hoành Luyện lại bị chém đứt đầu!

(Hoành luyện: rèn luyện cơ bắp và xương ở cường độ cực hạn, người có cơ thể cường tráng mới luyện được)

Hắn gào to.

"Còn có ai không! Có ai không!"

Không ai đáp lại.

Người không có dũng khí còn không bằng chuột.

Lấy ít đánh nhiều, cao thủ còn bị kiềm chế, những người còn lại nào ai dám đi rước lấy họa?

Trong lúc nhất thời, không ai có thể kiềm chế được Lương Cừ!

"Giỏi lắm"

Hạng Phương Tố mừng rỡ, thu hồi sự chú ý, từ đầu tới cuối hắn luôn lưu ý tới tình huống bên ngoài, lúc này cương đao trên tay hắn càng mạnh mẽ hơn ba phần.

Hỗn chiến tiếp tục.

Toàn bộ quần đảo lúc này như một cái đập nước, một khi mở, thứ trào ra chính là thủy triều màu đỏ sậm.

Bình Luận (0)
Comment