Khói đen bốc ra từ miệng và mũi của tù binh Qủy Mẫu Giáo, khói đen kia còn nặng hơn cả không khí, không bay lên trên mà chui xuống dưới, tựa như một tầng dầu đen đặc tỏa ra dưới đáy thuyền.
Chứng kiến tay của quân sĩ cũng khô héo, teo tóp như tù binh, mấy vị Võ sư đứng gần đó vội vàng nhảy xuống sông, chỉ sợ sẽ nhiềm phải thứ xui rủi.
Trong lúc mọi người trốn chạy, chỉ có mình Lương Cừ đi tới phía trước làn khói đen, túm lấy cổ áo của giáo đồ, ném bọn chúng xuống dưới nước, không hề sợ sự quỷ dị của khói đen.
Sự thật cũng đúng là như vậy, làn khói đen quỷ dị kia không có tác dụng gì với Lương Cừ, khoảnh khắc chạm vào tựa như băng tuyết bị hòa tan, lách tách một cái, chỉ lưu lại chút nhiệt độ trong lòng bàn tay hắn.
Nhẹ hơn rồi.
Ném tên giáo đồ đầu tiên xuống không có gì lạ thường, nhưng khi Lương Cừ ném mấy tên tù binh cuối cùng, hoàn toàn không giống như trọng lượng mà một Võ sư bình thường nên có.
Ít nhất nhẹ hơn một phần ba.
Chờ đến khi tù binh bị ném xuống nước hết, nước sông bị phủ một tầng màu đen.
Mấy Võ sư trước đó nhảy xuống dưới vội vàng bơi đến đầu còn lại, bò lên trên, cả người ướt sũng nhỏ nước tí tách.
"Đuốc, đưa đuốc đây!"
Hạnh Phương Tố đưa tay ra hét to.
Mấy quân sĩ cách đó khá xa phản ứng rất nhanh, dùng hỏa chiết tử đốt cháy bó đuốc đã được tẩm dầu, ngọn lửa bùng lên.
(Hỏa chiết tử: Là một cái ống nhỏ bên trong có chứa vật liệu dẫn cháy: dùng đất thô vụn được quấn chặt bởi giấy bản sau khi được đốt lửa rồi thổi tắt, lúc đó sẽ còn lại những tàn lửa lốm đốm đỏ trong lòng ống. Khi muốn có lửa chỉ cần thổi hơi mạnh là ngọn lửa sẽ bốc lên)
Hạng Phương Tố nhận lấy đuốc, đứng trên đầu thuyền giơ cao đuốc lên, ánh lửa màu cam chiếu rọi bốn phía.
Đầu nguồn đứt đoạn, khỏi đen dưới đáy thuyền cũng nhanh chóng nhạt đi, một dòng nước đen đặc nổi lên, tựa như có người đổ xuống đó một lượng lớn mực đen.
Nước mực vô hình, tản ra bốn phương tám hướng, chỉ khi cách thuyền bụng rộng ba thước mới tản đi, lộ ra một vòng tròn trong suốt, tựa như có thứ gì đó vô hình ngăn chặn sương đen lan tràn.
Không còn nghi ngờ gì nữa, đó chính là công lao của Lương Cừ.
Võ sư trên thuyền đã an toàn, cá heo vốn đang ở bốn phía quanh thuyền thì gặp xui xẻo, bọn chúng kêu lên đầy bất mãn, đồng loạt bơi ra nơi xa hơn, tránh sương đen lan ra.
Hai chiếc thuyền nhỏ ở bên cạnh thì không may mắn như vậy, không có Lương Cừ hỗ trợ, các Võ sư không thể không nhảy hết xuống sông.
Lúc này cả con thuyền toàn là sương đen, sau khi đầy tràn liền chảy xuôi xuống thân thuyền, tựa như ngày đông đổ một nồi nước nóng ra ngoài phòng.
"A Thủy!"
Hạng Phương Tố kêu lên một tiếng.
Lương Cừ vậy mà lại tu luyện pháp môn trừ tà, xem ra còn có thành tựu nhất định, với tuổi của hắn đúng là hiếm có.
"Đã hiểu."
Lương Cừ ngầm hiểu trong lòng.
Hắn nhảy lên hai con thuyền còn lại, ném đám tù binh đã chết ra xa.
Lúc này cảm giác khác biệt trên tay lại càng rõ ràng hơn, trọng lượng phải nhẹ hơn cả nửa, có thứ gì đó trong cơ thể đám giáo chúng Qủy Mẫu Giáo đã trôi đi theo sương đen.
Sương đen trên thuyền dừng lan ra, dần dần tiêu tán, Võ sư ở tứ phía quay trở lại thuyền.
Sương đen xui xẻo như vậy, vậy mà không ảnh hưởng đến Hạng Phương Tố, trong ánh mắt mọi người có thêm một tia kính sợ.
Lương Cừ đạp mép thuyền quay lại, hỏi xem khói đen kia rốt cuộc là thứ gì.
" 'Dấu tích' Võ Thánh lưu lại sau khi chết đi."
Hạng Phương Tố lời ít ý nhiều.
"Tà à?"
Lương Cừ nghĩ đến những lời Nhiễm Trọng Thức từng nói với mình.
Cảnh giới của Võ Thánh vô cùng huyền bí, nhục thân dù có bị hủy đi, vẫn có thể lưu lại ý chí kéo dài hơi tàn, chỉ là ý chí mất đi nhục thân rất dễ bị ngoại vật quấy nhiễu, cuối cùng hình thành nên thứ quỷ quái, gọi chung là 'Tà'!
Nhiễm Trọng Thức nghe thấy vậy gật đầu:
"Tác dụng và cường độ của Tà, đại đa phần liên quan đến sức mạnh và chấp niệm khi còn sống.
Phạm vi lan tràn của 'Tà' của Qủy Mẫu Giáo rất rộng, gần như bao phủ toàn bộ giáo chúng trong đó, chỉ là bình thường không lộ ra thôi.
Trước kia bọn ta cho rằng là do chưa kích phát điều kiện mấu chốt nào đó."
"Điều kiện mấu chốt..."
Lương Cừ nhìn về phía quần đảo dưới màn đêm.
"Trăn Tượng hoặc Thú Hổ?"
Nhiễm Trọng Thức gật đầu ngầm thừa nhận, hiển nhiên giáo chúng bình thường không đủ để kích phát điều kiện đặc thù.
Hạng Phương Tố nhận lấy cây sào, di chuyển thi thể của giáo chúng Qủy Mẫu Giáo trên mặt nước, đầu sào ấn xuống, dùng sức lật ngửa một tên lại.
Khuôn mặt khô héo, má lõm xuống, đôi mắt teo cả lại, mất sạch nước, chẳng khác gì bị hút khô.
Hắn lại túm lấy bàn tay quân sĩ ban đầu tiếp xúc với giáo chúng, khô nứt, đầy nếp nhăn, không hề sáng bóng chút nào.
Nếu không nhìn bộ râu râm rạp trên mặt hắn, quả thực chẳng khác gì tay người già, ít cũng phải bảy tám mươi tuổi.
"Khí huyết rất yếu, sinh mệnh trên tay bị hút sạch rồi."
Trên trán quân sĩ toát một tầng mồ hôi mỏng, sinh mệnh bị hút sạch, nghe thế nào cũng không phải là chuyện tốt.
Hạng Phương Tố xua tay:
"Không sao đâu, lúc nào về cho ngươi hai bình Hồi Huyết Đan là khôi phục lại được, không thương tổn đến căn cơ."