Từng đàn kiến chui ra khỏi mặt đất khô héo, dần tập hợp thành đội ngũ đi về phía bên ngoài rừng rậm.
Thỉnh thoảng vài tiếng kêu thảm truyền ra từ trong rừng, tuyên bố chiến tranh thắng lợi.
Nhiễm Trọng Thức và Hạng Phương Tố lần lượt bước ra từ trong rừng.
"Đừng vội thả lỏng, còn chưa kết thúc đâu". Một cánh tay Hạng Phương Tố rũ xuống, máu tươi thuận theo đầu ngón tay nhỏ xuống mặt đất, hắn đảo qua hai mắt của Lương Cừ:
"Có nước không"
Lương Cừ lắc đầu.
Một trận lục chiến ngắn ngủi, ngoài đan dược ra, sẽ không có ai mang theo vật tư khác.
Trong lỗ xoáy có nước sạch uống được, chỉ là không tiện lấy ra ngoài.
Hạng Phương Tố lắc đầu thở dài:
"Không có thì thôi vậy, mọi người đừng vội nghỉ ngơi, tìm xem có huynh đệ nào còn sống không, nhanh chóng đưa ra ngoài"
Thời điểm cấp phát vật tư ở trên thuyền, mỗi một Võ Sư đều được phát một viên Bất Tịch Hoàn, thời khắc mấu chốt thì ăn vào, chỉ cần không phải bộ phận quan trọng bị thương, đều có thể kéo dài một hơi.
Nhận mệnh lệnh của Hạng Phương Tố, mấy Võ sư ở bên cạnh còn có thể hoạt động đứng dậy, đỡ mấy vị đồng liêu bị trọng thương đến bên bờ.
"Mấy người bên kia, có thể hoạt động được nữa không, thu dọn đi!"
"Tên nào còn chưa chết thì bổ thêm một đao!"
Hạng Phương Tố và Nhiễm Trọng Thức truyền đạt mệnh lệnh xuống, thần sắc bọn hắn không hề buông lỏng, Lương Cừ phát hiện ra có chuyện gì đó không ổn.
"Có phải còn có chuyện gì không?"
Nhiễm Trọng Thức quay đầu lại nói:
"Ngươi có nhớ ta từng nói qua, máu của giáo chúng Quỷ Mẫu Giáo sẽ phát sinh phản ứng với ngải cứu"
"Nhớ."
"Thực lực càng cao, phản ứng càng mạnh, giáo chúng Quỷ Mẫu Giáo không có khả năng vô duyên vô cớ xuất hiện loại tình huống này, tà mị bậc này là khó dây dưa nhất, để đề phòng vạn nhất, sau khi quét dọn chiến trường xong chúng ta cần mau chóng rời đi"
"Sẽ phát sinh chuyện gì?"
Lương Cừ cảm thấy Hạng Phương Tố dường như biết gì đó.
"Chỉ có thể nói chuyện này đã từng xảy ra trước đây, lần này rốt cuộc có phát sinh không thì chưa rõ, chờ Nhạc Long đại ca quay lại chúng ta mới biết được, tóm lại đừng lơ là thiếu cảnh giác."
Nghe vậy dường như đã sớm có chuẩn bị.
Lông mày Lương Cư hơi giãn ra.
Toàn bộ quần đảo vô cùng dài, mấy chục con thuyền vây công, hơn ngàn Võ sư lên bờ, lại có gần ngàn quân sĩ phụ tá, vậy mà vẫn chỉ là một góc của chiến trường, còn chưa biết chỗ khác tình huống như thế nào, cần nhanh chóng xử lý tốt.
Lương Cừ cùng với những người khác vận chuyển thương binh, tiện thế cho những tên giáo chúng của Quỷ Mẫu Giáo chỉ trọng thương chưa chết kia một kích trí mạng, cắt đầu lâu của bọn chúng xuống, coi như là một phần ghi chép công lao, sau đó tìm về mười hai mũi tên màu đen mà mình bắn ra và một ít chiến lợi phẩm.
Còn chưa đợi mọi người quét dọn xong chiến trường.
Trong lòng Lương Cừ sinh ra sự căng thẳng trước nay chưa từng có, hắn quay đầu nhìn về phía những người khác, phát hiện ra thần sắc mọi người đều ngưng trọng.
Không chỉ có người của Hà Bạc Sở và Tập Yêu Ti như vậy, đến cả đám giáo chúng tù binh của Quỷ Mẫu Giáo cũng thay đổi sắc mặt, la hét điên cuồng.
Hạng Phuong Tố lập tức gào to:
"Nhanh nhanh nhanh, lên thuyền, lên thuyền! Đồ vật gì chưa thu thập xong thì không cần nữa, lên thuyền nhanh!"
Tính mạng quan trọng nhất, Võ Sư không quan tâm đến việc thu thập chiến lợi phẩm nữa, cuống quít chạy tới bên bờ.
Lương Cừ chỉ tìm về được chín mũi tên đen, chỗ còn lại không biết đã bay về đâu, không đi tìm tiếp được nữa, hắn cùng mọi người trở lại trên thuyền.
Bầy cá heo dưới nước cũng cảm nhận được bất an, nhao nhao vứt bỏ cá mập đã chết đi, theo sát ở hai bên thuyền.
Hạng Phương Tố chê quân sĩ động tác quá chậm, tiến lên trước một bước, tự mình chèo thuyền, mới chèo đi chưa được trăm trượng, một trụ khói đặc đen nhánh từ trên đảo xông lên trời.
Trụ khói kia đen như mực, thông thẳng lên trời, cho dù ở dưới màn đêm cũng vô cùng dễ thấy, cho người ta một loại cảm giác tim đập nhanh, tựa như chỉ cần nhiễm phải liền có khả năng xảy ra việc bất trắc.
Không chỉ là ở trên đảo, đám tù binh trên thuyền cũng đột nhiên kêu rên thảm thiết, khói đen nồng đậm phun ra từ mũi miệng, gần như cùng lúc với cột khói màu đen kia, đám tù binh Quỷ Mẫu Giáo bằng mắt thường cũng có thể thấy được sắc mặt trở nên tiều tụy, như thể bị rút sạch tinh khí thần.
Đám người trên thuyền kinh hãi!
Mắt thấy khói đen lan tràn, như mực nước khuếch tán ra, Hạng Phương Tố gào to.
"Ném bọn chúng xuống!"
"Mau ném bọn chúng xuống nước đi!"
Quân sĩ tiến lên trước, túm lấy vạt áo của tù bình, hắn vừa đưa tay ra, kinh hãi phát hiện bàn tay của mình vậy mà cũng dúm dó cả lại.
Khói đen kia còn có thể lây truyền!
Tình cảnh dọa người như thế, làm gì người nào dám đưa tay ra tóm lấy nữa, xung quanh đám tù binh trống ra cả một mảng lớn, mọi người đều sợ bị luồng khói đen kia nhiễm phải, liên tục không ngừng né tránh ra xa, thậm chí có người còn nhảy xuống nước.
"Mẹ nó thứ hèn nhát!"
Hạng Phương Tố tức giận mắng to, cởi chiếc thắt lưng Như Ý lớn từ bên hông xuống, bọc lấy tay, đang định tiến lên trước, lại có người hành động càng nhanh hơn.
Lương Cừ túm lấy vạt áo của mười mấy tù binh, đưa tay ném bọn chúng xuống nước, mà hai tay bị khói đen nhiễm phải không có chút dị trạng nào, thậm chí còn có màu vàng kim nhàn nhạt vờn quanh.
Hang Phương Tố mơ hồ nghe thấy một cỗ hổ khiếu long ngâm, hắn kinh ngạc nhìn về phía Lương Cừ.
"Pháp môn trừ tà?"