Thành Thần Bắt Đầu Từ Thủy Hầu Tử (Bản Dịch)

Chương 467 - Chương 467: Lẻn Lên Đảo

Chương 467: Lẻn lên đảo Chương 467: Lẻn lên đảo

Ba mặt trời treo trên cao.

Sóng nhiệt nóng bức lên xuống chập chùng theo mặt sông, sóng dâng lên phản chiếu ánh sáng chói mắt.

Trung tâm quần đảo là một mảnh đất trống, người bị thương nằm ở đây nghỉ ngơi, xung quanh dùng vải để quây lại, nhìn ra phía ngoài toàn là ánh mặt trời chói mắt, bóng cây đổ xuống đất tựa như mũi đao sắc bén, ranh giới rõ ràng.

Ve sầu ẩn mình giữa cành cây liều mạng kêu, chấn động màng nhĩ đến mức như có tàn ảnh rung lắc.

Ngoại trừ quần đảo này ra, phạm vi trăm dặm xung quanh không hề có đất liền, không biết bọn chúng qua đây thế nào.

Cốc cốc.

"A Thủy, có ở đây không, tỉnh ngủ chưa?"

"Tới rồi đây."

Lương Cừ vung tay, sương trắng trong phòng tiêu tan hết, hóa thành một vũng nước trong, thu vào lỗ xoáy.

Lương Cừ khoác áo lên, mở cửa phòng ra, nhìn Kha Văn Bân đang ngồi xổm, lén lút vụng trộm, lông mày hắn hơi nhướng lên.

"Kha đại ca, đây là..."

"Suỵt, vào rồi nói, vào rồi nói."

Kha Văn Bân nháy mắt, đẩy Lương Cừ vào phòng, trước khi đóng cửa lại còn ló đầu ra, nhìn trái nhìn phải, sau khi chắc chắn không có ai mới đóng cửa phòng lại.

Lương Cừ chẳng hiểu ra làm sao, không biết Kha Văn Bân đang tính làm trò gì, cười đùa bảo:

"Kha đại ca muốn làm gì thế? Ta thì không sao, độc thân chẳng ai thèm để tâm, nhưng huynh và cháu gái của Tô đại học sĩ đã đính hôn rồi đấy, có tin gì truyền ra ngoài sợ là không tốt lắm đâu."

"Này này này, nói cái gì đấy. '

Kha Văn Bân lướt qua người Lương Cừ, tới cạnh cửa sổ, nhìn xuống phía dưới, một lần nữa chắc chắn hoàn cảnh an toàn mới nhỏ giọng nói:

"Chúng ta cùng lên đảo kiếm bảo vật đi!"

Tâm tư Lương Cừ khẽ động:

"Kiếm bảo vật?"

"Đúng vậy."

Kha Văn Bân lôi ghế thấp từ dưới bàn dài ra, đặt mông ngồi xuống đối diện với Lương Cừ.

"Ngươi nói xem, giờ người bình thường có thể lên đảo được không?"

"Không thể."

Lương Cừ lắc đầu.

Dãy đảo trung tâm quần đảo đã bị sương đen bao phủ hết, đừng nói trên đảo, thủy vực xung quanh cũng vô cùng xui xẻo.

Mọi vật sống thậm chí là cây cối đều bị hút sạch sinh mệnh, khô héo mà chết, vô cùng khủng bố.

Hoàn cảnh như vậy, Võ sư bình thường về căn bản không lên được, chỉ có thờ chờ thêm mấy ngày, chờ đến khi sương đen tan đi mới lên đảo thống kê chiến công được.

"Đúng vậy, thế nên ta mới nói, đây là cơ hội của chúng ta, pháp môn trừ tà khó luyện nhường nào, trước ngày hôm nay, ngươi đã từng dùng qua chưa?"

Lương Cừ vẫn lắc đầu.

Kha Văn Bân vỗ đùi:

"Đúng vậy mà, thứ đồ khó luyện như thế không thể để phí được, luyện rồi thì phải có hồi báo chứ!

Nhạc Long đại ca là Đại Võ sư, dựa vào thực lực có thể gánh được, nhưng huynh ấy là Đề lĩnh, phai làm gương, không thể giống như chúng ta được, trước mắt chính là cơ hội của chúng ta!"

Lương Cừ hiểu Kha Văn Bân muốn làm gì.

Trước mắt mọi người đều không lên đảo, phải chờ sương đen tan đi.

Chỉ có hắn là ngoại lệ, luyện pháp môn trừ tà hiếm thấy, không sợ sương đen.

Chiến đấu kết thúc, sương đen bao trùm, rất nhiều chiến lợi phẩm còn chưa kịp thu gom, đều đang chất đống ở trên đảo!

Là cơ hội phát tài!

Chỉ là hắn có hơi do dự.

"Trộm lên đảo có phải không tốt lắm không?"

"Có gì mà không tốt, chúng ta không chiếm công lao của người khác, đồ trên thi thể không động vào, nên là của ai thì vẫn là của người đó.

Chúng ta đi đào bảo khố! Nhiều Võ sư như vậy, kiểu gì cũng phải có bảo khố, không lấy nhiều, chỉ lấy hai ba cái thôi.

Không tham lam như vây, chỉ lấy thứ dùng được, đừng mua đi bán lại, cấp trên nhắm một mắt mở một mắt là xong."

Dưới ánh mặt trời làm gì có chuyện gì là giấu được, để ngựa chạy thì cũng phải cho ngựa ăn.

Kha Văn Bân từ nhỏ đã lớn lên với đám con em quý tộc, hiểu rõ nhất 'mức độ' không thể nói rõ ràng này.

Chờ hai hôm nữa lên đảo, một phần vật tư vẫn phải để lại, bọn họ chỉ là 'chọn trước'.

"Ngươi cảm thấy thế nào?"

Lương Cừ lâm vào trầm tư.

Còn chưa chờ hắn trả lời, ngoài cửa lại truyền đến tiếng bước chân nhỏ nhẹ, hơn nữa còn không đi qua cửa phòng hắn mà dừng ở bên ngoài.

Tiếng gõ cửa lại vang lên.

"A Thủy, có ở đây không, tỉnh ngủ chưa?"

Một màn quen thuộc như vậy...

Lương Cừ nhìn về phía Kha Văn Bân.

"Mọi người căn giờ đến đúng không? Biết ta khi nào thì tỉnh ngủ?"

Kha Văn Bân gãi đầu. ...

Bên ngoài hành lang.

Hạng Phương Tố nhìn trái phải, khớp ngón tay còn chưa rời khỏi cửa gổ, cánh cửa đã kẽo kẹt mở ra.

Hắn thu hồi ánh mắt lại, đang định nói chuyện thì chợt liếc thấy Kha Văn Bân đứng sau lưng Lương Cừ, chợt thay đổi chủ đề.

"Văn Bân à? Sao ngươi lại ở đây?"

Kha Văn Bân hỏi ngược lại:

"Sao ta lại không được ở đây?"

Hạng Phương Tố nghẹn lời.

Bầu không khí lúc này tĩnh lặng đến lạ thường.

Lâu thuyền hơi rung lắc, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng sóng.

"Hay là, vào trong rồi nói?"

Lương Cừ phá vỡ sự trầm mặc.

Hạng Phương tố chần chờ một lúc, đi theo vào phòng.

Sau khi vào xong, hắn phát hiện ra Lương Cừ ngồi bên cạnh giường, chiếc ghế duy nhất đã bị Kha Văn Bân ngồi mất, bên còn lại là chỗ vệ sinh, một chiếc bàn dài.

Hắn ngẫm nghĩ, dựa vào bàn dài, trực tiếp nói thẳng.

"Kha Văn Bân tới tìm ngươi rồi, tên này là âm hiểm nhất, ta cũng không giấu giếm nữa..."

"Này, ngươi nói cho rõ ràng, cái gì gọi là ta âm hiểm nhất?"

Hạng Phương Tố không để tâm Kha Văn Bân đang xắn ống tay áo lên, tiếp tục nói:

"Hắn tới tìm ngươi để lên đảo đúng không?"

Lương Cừ liếc nhìn Kha Văn Bân, ngượng nghịu nói đúng.

"Ta đã bảo mà, tên này là âm hiểm nhất!"

Kha Văn Bân bực tức:

"Mẹ nó, ngươi thì không phải chắc?"

"Ít nhất ta không phải là người đầu tiên đến."

Hạng Phương Tố phủi tay mặc kệ.

Còn chưa chờ hai người cãi ra kết quả, ngoài cửa đã lại vang lên tiếng bước chân.

Trong phòng im lặng nín thở, ba người đồng loạt yên lặng.

Hạng Phương Tố và Kha Văn Bân nhìn nhau, một ý tưởng hoang đường nảy sinh.

Không phải lại có người tới nữa chứ?

Cốc cốc.

Tiếng gõ cửa lại vang lên.

Lương Cừ đành phải đứng dậy mở cửa, ngoài cửa vậy mà lại là Nhiễm Trọng Thức!

Hai người còn lại đột nhiên thấy đau răng.

Nhiễm Trọng thức không nói gì, chỉ thò đầu vào nhìn tứ phía.

Thấy Hạng Phương Tố và Kha Văn Bân trong phòng, hắn lộ ra vẻ mặt quả đúng như những gì ta dự liệu.

"Ta đoán các ngươi đang ở đây mà."...

Lâu chuyền dùng để vận chuyển trong lúc tác chiến, không phải dùng để đi du lịch, dù có là phòng đơn, điều kiện cũng có hạn.

Một phát nhét vào tận bốn người, quả thực chật chội.

Nhiễm Trọng Thức nhìn trái nhìn phải.

Lương Cừ ngồi trên giường, Kha Văn Bân thì đặt mông ngồi lên ghế, Hạng Phương tố thì dựa vào bàn, còn lại chỉ còn chỗ đi vệ sinh.

Hắn lựa chọn đứng.

Kha Văn Bân cười ha ha:

"Nhiễm đại ca quản hậu cần mà, không ngờ sẽ..."

"Này này này, dừng, ta không giống các ngươi, qua đây để truyền lời thôi."

Nhiễm Trọng Thức vội vàng phủ nhận, nói thẳng.

"Nhạc Long đại ca nói rồi, đồ lớn không được động, những thứ khác mỗi người hai cái, không được nhiều hơn nữa, lấy thêm thì tịch thu hết!"

Ba người còn lại trong phòng hít ngược một ngụm khí lạnh, nhiệt độ trong phòng cao thêm ba phần.

Kế hoạch của mình đã sớm bị người ta nhìn thấu rồi sao?

Nhiễm Trọng Thức cười lạnh, lớn lên với nhau từ nhỏ, trong Tông học ai học hành không tốt, lần thi nào gian lận hắn đều biết hết, nết là trưởng bối trong nhà tặng thưởng, vậy thì phải chia đều.

Từ Nhạc Long lớn tuổi hơn không ít, không tính là bạn học, nhưng trưởng bối đều quen nhau, lễ tết đều sang nhà nhau, hoặc là thường xuyên chạm mặt, cũng thường cùng đi ăn vào mùa xuân, mùa thu.

Đám người này chùi đít hắn cũng biết là khô hay là ướt.

"Hai cái thì hai cái"

Kha Văn Bân và Hạng Phương Tố đồng ý.

Có vẫn tốt hơn không.

Lương Cừ xoa tay mong chờ.

Hắn trước đó còn định đi hỏi Dương Đông Hùng xem có được đi không cho an tâm, nhưng có Từ Nhạc Long ngầm cho phép thì không còn vấn đề gì nữa.

Ấy là một trong hai sếp lớn của Hà Bạc Sở ở Bình Dương, hắn là phụng mệnh đi kiếm hời!

Hơn nữa Tông sư Trăn Tượng chết đi, trên đảo chưa chắc đã an toàn, có quỷ mới biết liệu còn thứ gì kỳ quái lưu lại trên đảo không.

Có thể kéo theo Hạng Phương Tố và Kha Văn Bân là chuyện tốt, hai cao thủ ở đây, xảy ra chuyện gì cũng có người gánh vác.

"Chúng ta khi nào thì đi?"

Kha Văn Bân nhìn ba mặt trời ngoài cửa sổ:

"Buổi tối đi, ban ngày người nhiều phức tạp, nóng muốn chết, ban đêm mát mẻ hơn chút, chúng ta mau đi xin một con thuyền nhỏ, bảo là đi câu cá, sau đó rẽ lên đảo đào đồ."

"Thế ăn cơm tối xong thì tập hợp, nhớ phải mang vũ khí theo, trên đảo chưa chắc đã an toàn đâu."

"Được."

Thương lượng đơn giản kế hoạch xong, mọi người chuẩn bị rời đi.

"Chờ đã."

Nhiễm Trọng Thức gọi ba người lại, thấp giọng nói.

"Trường kiếm của muội muội ta đêm qua gãy mất mũi kiếm... Hiểu ý ta chưa?"

"Hiểu hiểu hiểu"

"Đảm bảo kiếm đồ tốt cho Anh muội!"

"Được rồi, không còn việc gì nữa."

Bình Luận (0)
Comment