Thành Thần Bắt Đầu Từ Thủy Hầu Tử (Bản Dịch)

Chương 468 - Chương 468: Vật Sống? (1)

Chương 468: Vật sống? (1) Chương 468: Vật sống? (1)

Nửa đêm canh ba.

Một chiếc thuyền nhỏ chở đầy dụng cụ câu cá do quân sĩ vì muốn lấy lòng ba người mà tặng cho, xuất phát về vùng sông nước.

Rỏ cá khẽ lay động trong gió.

Kha Văn Bân khua mái chèo, Hạng Phương Tố nhìn chằm chằm bản đồ, Lương Cừ cầm la bàn.

Bốn phía đều là sóng nước, không có ký hiệu địa hình, không đem theo la bàn rất dễ bị lạc đường.

Chờ cho đến khi sau lưng không nhìn thấy lâu thuyền nữa, thuyền nhỏ lập tức quay đầu, tạo thành một đường vòng cung dài.

Chèo thuyền được ba khắc, ba người một lần nữa tiến vào quần đảo, cẩn thận tránh tránh né tai mắt phòng thủ tứ phía, một đường mò tới phụ cận dãy đảo.

"Xuống thuyền đi, chúng ta lặn qua đó."

Phụ cận dãy đảo bố trí đầy trinh sát, con thuyền là mục tiêu quá lớn, dễ bị trinh sát phát hiện ra.

Ba người tìm thấy một hòn đảo nhỏ ở gần đó, kéo thuyền lên bờ, phủ cây lên rồi giấu vào trong rừng.

Đom đóm nhảy múa vờn quanh bụi cây, ve sầu ban ngày làm phiền người ta lúc này lại trở thành sự che đậy tốt nhất.

Che chắn xong, ba người cầm theo vũ khí của mình tiếp tục lặn xuống dưới, dưới sự che phủ của màn đêm mò về phía dãy đảo.

Cá heo tuần tra dưới nước phát giác ra dòng nước có dị trạng, đồng loạt đến gần.

Hạng Phương Tố vỗ đầu cá heo, không biết bắt được một con cá chép bạc lớn từ lúc nào, cho cá heo ăn xong liền bơi theo sát hai người đằng trước.

Đến thủy vực phụ cận, khói đen nhàn nhạt phiêu tán dưới nước, vô số cá con ngửa bụng trắng trên mặt nước, cả người khô quắt.

Rõ ràng đang ngâm mình dưới nước mà bọn chúng lại như cá hun khói sau khi bị gió thổi khô ở trên bờ, phảng phất như chỉ niết một cái là sẽ vỡ thành từng mảnh nhỏ.

Hạng Phương Tố không dám tiến lên trước, lui lại một bước dành ra chỗ trống.

Lương Cừ thay Hạng Phương Tố trở thành người đi đầu, thúc phát khí huyết, một luồng ánh sáng vàng nhạt bao quanh cơ thể.

Khí đen như tuyết bị nước nóng làm cho tan ra, không ngừng tan ra về hai bên, tạo ra một lối đi trong suốt.

Hạng Phương Tố và Kha Văn Bân đi sát ngay sau, nhìn khói đen sau lưng mình lại hợp lại, đảm bảo khoảng cách để chắc rằng mình không bị nhiễm phải khói đen.

Chờ cho đến khi phí sức lên được đến trên đảo, đã trôi qua hơn nửa canh giờ từ khi bọn họ xuất phát.

"Ta lặp lại một lần nữa, không được chia nhau ra hành động, trên đảo có chuyện gì không chúng ta không biết được, có gì dị thường, cho dù có phải là ảo giác hay không đều nói ra cùng nhau thảo luận, có phát hiện gì đừng tự mình rời đội."

Hạng Phương Tố nhắc nhở một câu.

Tà vật khởi tử hoàn sinh vẫn đang lởn vởn trong đầu, trước khi xuất phát bọn họ đã thương lượng, giờ chỉ lặp lại một lần mà thôi.

"Kiên định đi theo A Thủy! Đánh chết ta cũng không dám rời đi."

Kha Văn Bân lớn tiếng nói.

Nói đùa gì vậy, khói đen trên đảo còn nghiêm trọng hơn cả dưới nước, phạm vi bao phủ của Lương Cừ chỉ hai ba mét xung quanh, hắn muốn rời đi cũng không rời đi nổi.

Hạng Phương Tố gật đầu, ba người lấy Lương Cừ làm trung tâm, nhanh chóng đi về phía trung tâm hòn đảo.

Bên ngoài tiếng ve sầu không dứt, bên trong yên tĩnh không tiếng động.

Rắn, chuột, kiến, rết đều bò ra khỏi bùn đất, nằm chết cứng ngắc trên mặt đất.

Một cước đạp xuống là khô héo vỡ tan, bị gió sông thổi bay hóa thành tro bụi, chôn vùi sâu trong sa mạc.

Lại nhìn thực vật, toàn là cây khô lá gãy, một phần nhỏ thì bị lửa thiêu chết, một phần lớn thì bị khí đen rút sạch sự sống.

Mấy cái cây cao lớn, nửa bên dưới chìm trong khói đen, khô héo mục nát, nửa bên trên hoàn hảo không chút tổn hại, xanh um tươi tốt, mang lại cảm giác chênh lệch vô cùng quỷ dị.

Hạng Phương Tố đến gần thân cây, móng tay quét qua, lớp vỏ cây lũ lượt rơi xuống, thân cây nhanh chóng nứt ra, vết nứt nhỏ không ngừng lan khắp thân cây, đến ranh giới giữa sống và chết mới ngừng lại.

Phảng phất như chỉ cần hắn động đậy thêm một cái, cả thân cây sẽ nghiêng đổ, sự cân bằng trước mắt chỉ là ảo ảnh.

Hạng Phương Tố không dám đụng vào nữa, đi theo sau lưng Lương Cừ tiếp tục đi vào sâu bên trong, chẳng mấy chốc đã nhìn thấy mấy căn nhà.

Ở trên đảo, Qủy Mẫu Giáo cũng không sắp đặt nhiều khối kiến trúc, cũng không phải là cung điện hay đại viện bình thường mà đại đa phần đều là nhà đất,

Về mặt hình thức thì không hơn nhà của bách tính bình thường bao nhiêu, chỉ là chỉnh tề, rộng rãi hơn, giống như doanh trại.

Đến gần, vết tích phá hoại ở tứ phía càng nhiều hơn.

Trên thân cây, đại đa phần đều có vết đao kiếm, trên mặt đất ngổn ngang thi thể, vết máu còn chưa khô vương vãi trên mặt đất, đâu đâu cũng là những vết đỏ đen.

Bình Luận (0)
Comment