Thành Thần Bắt Đầu Từ Thủy Hầu Tử (Bản Dịch)

Chương 472 - Chương 472: Miệng Ăn Núi Lở (1)

Chương 472: Miệng ăn núi lở (1) Chương 472: Miệng ăn núi lở (1)

Trong thông đạo tối đen như mực.

Cặp mắt vàng của Lương Cừ sáng lên, trông thấy trên vách tường có treo đèn dầu hỏa.

Hắn nhận lấy hỏa chiết tử do Kha Văn Bân đưa tới, vặn cái nắp ra, thổi rơi tia lửa.

Tia lửa rơi xuống trên mặt lớp dầu, dấy lên ngọn lửa.

Kha Văn Bân thấy Lương Cừ có thể hành động một cách tự nhiên trong bóng đêm, không gặp chút trở ngại nào, không khỏi tấm tắc lấy làm lạ.

"Tiểu tử ngươi rốt cuộc luyện bao nhiêu pháp môn thế, sao cái gì cũng làm được vậy?"

Đêm tối, trong phòng, thông đạo dưới đất, trải qua ba tầng suy yếu, không còn chút ánh sáng nào, đến cả hắn ở chỗ này muốn nhìn thấy đồ vật gì cũng có chút khó khăn.

Cộng thêm pháp môn trừ tà lúc vừa nãy, còn cả thính lực kỳ quái kia nữa, không có công pháp nào trong số này là dễ tu luyện cả.

Nhưng lại cứ tập trung hết trên người Lương Cừ còn chưa cập quan, nếu như đổi thành một người trung niên thì hắn cũng sẽ không kinh ngạc đến thế.

"Ta có thiên phú dị bẩm"

"Cũng đúng"

Kha Văn Bân sờ cằm, dường như đang suy tư điều gì đó.

Hắn không coi câu nói vừa rồi thành lời nói đùa, mà thật sự cảm thấy như vậy.

"Đừng ngây người ra đó nữa, trời sắp sáng rồi, chúng ta phải cố gắng nhân lúc trời còn tối mà quay lại"

Hạng Phương Tố đưa một bó đuốc tới.

Lương Cừ cũng cầm lấy một bó.

Sau khi đi vào thông đạo, góc nào cũng có bó đuốc được quấn vải ở đầu, hiển nhiên là giáo chúng Quỷ Mẫu Giáo chuẩn bị sẵn cho mình dùng, ngược lại thành tiện lợi cho bọn hắn.

Ánh lửa lập lòe, những viên gạch xanh phản chiếu ra ánh sáng trắng trong.

Hạng Phương Tố đi ở phía trước, Kha Văn Bân bọc hậu, Lương Cừ đi ở giữa.

Toàn bộ thông đạo cũng không rộng lắm, đưa tay lên là có thể chạm tới đỉnh, địa thế nghiêng về phía dưới, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một hai bậc thang, có nghĩa là bọn hắn đang không ngừng đi sâu xuống lòng đất.

Lương Cừ yên lặng tính toán khoảng cách, ước chừng đi hơn năm trăm bước, ánh lửa soi sáng ra một cửa hang đen nhánh.

Kha Văn Bân vượt qua Lương Cừ, cùng Hạng Phương Tố đứng tựa vào hai bên thông đạo.

Bọn hắn liếc nhau rồi cùng lúc xông ra.

"Không có vấn đề gì"

Trong bóng tối truyền đến âm thanh của hai người, Lương Cừ lúc này mới đi ra theo.

Hắn nhìn bốn phía, ở cuối thông đạo là một không gian cực lớn, ánh sáng của bó đuốc chỉ có thể chiếu sáng những viên gạch xanh ở dưới chân.

Phía trên vách tường lồi ra một nửa bậc thang, bên trong có một rãnh dầu, Lương Cừ hạ thấp bó đuốc, đốt cháy sợi dây bông tẩm dầu.

Ngọn lửa chạy dọc theo rãnh dầu, dầu Kim Minh bốc cháy mãnh liệt, ánh sáng bắn ra tựa như hồng thủy, chiếu sáng toàn bộ đại điện đen nhánh trống trải này.

Thứ đầu tiên đập vào mắt hắn là một cái lò luyện đan cao khoảng một trượng.

Thân đỉnh có hình vuông, toàn thân đen nhánh, nắp đóng chặt, quanh thân có khắc chín con hắc long, cùng ngậm lấy một viên châu hình tròn ở trên cùng.

Hắc long kia trông hết sức chân thực, nếu như không nhìn kỹ, trong lúc hoảng hốt quả thật sẽ cảm thấy nó còn sống!

"Hắc Long Vạn Phương Đỉnh!"

Hạng Phương Tố ngửa đầu, trong ánh mắt mang theo sự sợ hãi thán phục.

"Trước kia, ở Tông học cũng chỉ nhìn thấy thứ này ở trong tranh, không ngờ giờ lại có thể tận mắt nhìn thấy". Kha Văn Bân nhịn không được đưa tay ra chạm vào, không ngờ vừa đụng, thần sắc liền thay đổi, trong ánh mắt lộ rõ sự khó tin:

"Bên trên có tro?"

Hắn kinh ngạc giơ tay lên, chà xát thứ màu đen xám trên ngón tay, hoài nghi có phải mình xuất hiện ảo giác hay không.

Ngay sau đó, hắn liền lấy ống tay áo lau lên trên thân đỉnh, nguyên một khối đốm đen hết sức bắt mắt, phảng phất như đâm rách ước mơ từ thuở nhỏ của Kha Văn Bân.

Hạng Phương Tố xoa theo, cũng là một đốm đen.

"Quỷ Mẫu Giáo không có luyện đan sư nào xứng với nó sao, để nó bị hoang phế thế này."

Đâu chỉ là hoang phế, ngay cả một người hầu đến lau chùi cũng không có!

Lương Cừ chưa từng học ở Tông học, nhưng cũng có thể đoán ra đỉnh lớn trước mặt là một bảo vật truyền thế nào đó.

Hắn bước qua hắc đỉnh, phía xa xa còn có mấy cái đỉnh lớn nữa, tạo hình không giống nhau.

Một bên khác của lò luyện đan là lò luyện khí.

Lò luyện mang theo hoa văn huyền ảo hình chiếc búa, cao mấy trượng, dù mấy chục năm không có người hỏi tới, nhưng vẫn ẩn chứa nét đẹp động lòng người như cũ.

Trong đại điện này, bất cứ một thứ đồ nào lưu lạc ra bên ngoài, chỉ sợ đều có thể khiến cho luyện đan sư cũng như luyện khí sư điên cuồng theo đuổi.

Chỉ là nay bọn chúng lại đi theo Quỷ Mẫu Giáo, bị mai một nhiều năm trên một hòn đảo nhỏ không ai hỏi tới.

Không cần nói cũng có thể tưởng tượng ra sự suy tàn của Quỷ Mẫu Giáo những năm gần đây.

Bình Luận (0)
Comment