Món hàng lớn trong miệng Từ Nhạc Long hẳn chính là những thứ này.
"Quỷ Mẫu Giáo mà chúng ta đánh, so với năm đó Từ Quốc Công đánh, chỉ sợ không phải cùng là một"
"Chỉ là thay đổi về công thủ thôi, Quỷ Mẫu Giáo một nửa là thất bại bởi chúng ta, một nửa là thất bại bởi thời gian"
Lương Cừ đột nhiên hỏi:
"Toàn bộ Quỷ Mẫu Giáo chạy trốn tới vùng sông nước này có bao nhiêu chi vậy?"
"Đã xác minh được có mười tám chi". Hạng Phương Tố trả lời:
"Chi mà chúng ta đánh đây cũng chính là chi mà năm đó Quốc Công đánh, họ Hoàng, cho nên nơi này rất nhiều con cháu dòng chính đều mang họ Hoàng"
"Còn có mười bảy chi giống như thế này sao?"
Lương Cừ líu lưỡi, một chi đã có tài phú lớn đến thế, mười tám chi cộng lại...
"Sai rồi!". Kha Văn Bân lắc đầu:
"Giống như thế này chỉ có chín chi, tám chi còn lại, có năm chi là phiên vương, có hai chi là thân vương, còn có một chi là bổn gia, mạnh hơn nhiều so với chi mà chúng ta thanh lý này, cõ lẽ cần Võ Thánh đích thân đến.
Tuy nhiên, giờ không giống như trước nữa, khi trước Quỷ Mẫu Giáo bện chặt với nhau tựa như một sợi dây thừng, hơn sáu mươi năm trôi qua, cũng khó nói.
Không chừng, công lao tiêu diệt triệt để Quỷ Mẫu Giáo sẽ rơi vào trên người ta với ngươi, đến lúc đó sẽ thăng tước cho cha ta"
Ba người sợ hãi thán phục một hồi, sau đó tiếp tục đi vào sâu bên trong.
Đến đại điện thứ hai, khung cảnh đột nhiên trở nên quỷ dị.
Có mấy thi thể dựa vào góc tường, trên mặt hiện màu vàng xám hỗn tạp, cơ bắp và làn da toàn thân đều khô rụt cả lại, dán chặt vào xương, ngay cả con mắt cũng mất nước mà trống rỗng, tầm nhìn hướng về bóng tối vô tận nơi xa.
Trong đó, bắt mắt nhất chính là bộ thi thể với xương sườn mở rộng tựa như hai cánh cửa lung lay sắp đổ kia.
Lương Cừ vô cùng quen thuộc đối với thứ này.
Sơn Quỷ.
Sau khi bị Sơn Quỷ hút sạch sẽ hiện ra dáng vẻ giống như trước mắt này.
Phía bên trái đại điện còn có một cái cửa đá, đẩy cửa đá ra, bên trong toàn là thi thể ngổn ngang lộn xộn.
Lương Cừ không đếm hết được là có bao nhiêu, khả năng có mấy chục, cũng có thể là trên trăm, vết máu khô ráo hắt trên những phiến đá dưới mặt đất, khiến người ta không có chút dục vọng đi vào trong thăm dò nào.
Ba người vội vàng nhìn qua một lượt, đến đại điện thứ ba, thứ bên trong khiến bọn hắn không khỏi mừng rỡ.
Trường kiếm, khoái đao, áo giáp, bao tay, y phục...
Lương Cừ phóng cảm giác ra, có thể phát hiện ra được, gần nửa thành bên trong đều là Linh Khí!
Kha Văn Bân vượt qua hai người, vọt tới trước một bộ y phục.
"Phượng Minh Nghê Thường Vũ Phong! Đệt, đây là mấy món trân phẩm cuối đời của Đại sư Thiệu Quý Nghĩa! Thật mẹ nó xinh đẹp, còn đẹp hơn so với trên tranh nữa!"
Kha Văn Bân yêu thích không buông tay, đưa tay ra cầm nó xuống.
Hạng Phương Tố kinh ngạc:
"Một người chỉ hai món, ngươi sẽ không chọn thứ này đấy chứ? Tặng cho vị hôn thê của ngươi à? Ngươi nghĩ kỹ chưa"
Kha Văn Bân nghe vậy liền xoắn xuýt.
"Nghe ca khuyên một câu, cứ đi xem hết đã rồi quyết định sau, nếu không có gì thích hợp hơn, ngươi quay lại lấy nó sau cũng được."
Kha Văn Bân bị thuyết phục, hắn đặt bộ y phục trong tay xuống.
Tình yêu đúng là khiến con người ta mù quáng.
Lương Cừ thở dài.
Mọi người tới căn phòng thứ tư, đẩy cửa ra, một cỗ dị hương nhàn nhạt bay tới, ngăn kéo được sắp xếp chỉnh tề, trên rất nhiều kệ đều đặt những bình thuốc nhỏ.
Bảo thực, Bảo đan!
Đồ vật có giá trị nhất!
Vũ khí hay đồ phòng ngự tuy tốt, nhưng chung quy vẫn là vật bên ngoài, căn bản của hết thảy vẫn nằm ở thực lực!
Ba người chạy về phía tủ hàng.
Lương Cừ mở một cái ra, trống không.
Hắn sững sờ, tưởng rằng là trùng hợp, kết quả mở thêm cái nữa, vẫn trống không!
Lương Cừ vội vàng mở mấy cái bên cạnh ra.
Trống không.
Trống không.
Tất cả đều trống không!
Hắn quay đầu nhìn về phía Hạng Phương Tố và Kha Văn Bân, ánh mắt ba người tụ lại ở giữa không trung.
"Sao tất cả đều trống không thế này?"
"Bị dùng hết rồi sao?"
Mọi người sững sờ, lại nghĩ tới tro rơi chỗ lò luyện đan, vẻ mặt liền nhăn nhó.
Chỉ tiêu mà không kiếm, trống rỗng không phải là hợp lý sao?
Kim loại, vũ khí còn có thể còn thừa không ít, dù sao bản thân Linh Khí có thể tự khôi phục, ít tiêu hao hơn nhiều so với dược phẩm.
Bảo thực, Bảo đan hoàn toàn là miệng ăn núi lở!
Mình ăn còn không đủ, nói gì tới lưu lại cho những người đến sau như bọn hắn.
Đám người Lương Cừ không từ bỏ ý định, lục tung hết lên, tìm từng cái một, cuối cùng chỉ tìm thấy hai chiếc tủ có đồ bên trong.