Thành Thần Bắt Đầu Từ Thủy Hầu Tử (Bản Dịch)

Chương 474 - Chương 474: Kỳ Lân Đại Đan

Chương 474: Kỳ Lân đại đan Chương 474: Kỳ Lân đại đan

"Ít thật đấy."

Kha Văn Bân nhìn hai tủ hàng trước mặt, trên mặt là vẻ buồn bã khó nói thành lời.

Bảo khố!

Bảo khố to như vậy!

Bảo thực, Bảo dược, vậy mà chỉ có vỏn vẹn hai tủ hàng!

"Ta đúng là ngu ngốc, đúng thật là! Ta biết Qủy Mẫu Giáo thiếu người kế tục nhưng không biết lại nghiêm trọng đến nhường này"

Trong lòng Lương Cừ cũng thất vọng.

Nghĩ kĩ thì cũng đúng thôi.

Không phải ai cũng giống hắn, xuống nước chẳng khác gì về nhà.

Đáy nước rộng lớn, biến ảo khôn lường, không dễ sống.

Chỉ một hòn đảo nho nhỏ, hội tụ đủ hai Tông sư, hai Đại Võ sư, Lang Yên chục người, Võ sư Bôn Mã cả trăm người, bốn ải trở xuống thì cả ngàn.

Cho dù Bảo thực, Bảo đan chẳng khác gì rau cải trắng, trồng dưới đất và thu hoạch ba tháng một lần, trên đảo vẫn không có diện tích đất lớn như vậy để trồng trọt. cung cấp cho tất cả mọi người.

Không có đủ nguồn cung cấp, chỉ dựa vào của cải còn sót lại, miệng ăn núi lở, có thể kiên trì được hơn 60 năm mà vẫn còn hai tủ hàng...

Không biết nên nói là số Bảo vật năm ấy bọn hắn mang đi đúng là nhiều hay là giỏi tiết kiệm nữa.

"Có vẫn hơn không, chúng ta chọn xem, không có tranh cãi gì là tốt nhất, có tranh cãi thì lại bàn tiếp."

Hạng Phương Tố lên tiếng, mọi người bắt đầu lựa chọn đồ tốt mà mình yêu thích.

Mỗi một tủ hàng đều có khoảng 120 ngăn, về cơ bản đều đầy hết, chọn bừa một món, phẩm chất cũng tốt hơn so với vật phẩm trong phòng khi trước.

Hơn nữa trong ngăn ngoại trừ Bảo thực, Bảo đan ra, còn có thuyết minh, tác dụng, thời hạn lưu trữ ... tương ứng, có cái còn ghi chú lai lịch.

Dù có học rộng nhớ nhiều đến đâu thì cũng không thể nhớ hết toàn bộ bảo vật trên thế gian được, làm như vậy ngược lại cũng tiện cho bọn hắn lựa chọn.

Lương Cừ ghi nhớ những ngăn tủ đã lật qua, Bảo thực và Bảo đan mà hắn muốn đều nhớ kĩ.

Bảo vật phù hợp hắn căn cứ theo độ quan trọng phân thành ba loại.

Một là Bảo thực có chứa Tinh hoa Thủy Trạch, hai là loại bảo bối có đặc tính vừa tương đồng vừa tương khắc, có thể tăng tác dụng của Long Hổ Kim Thân, ba là loại có thể nâng cao tu vi hoặc là có tác dụng kỳ diệu gì khác.

Nếu hai cái đầu có thể kết hợp với nhau thì là tốt nhất.

Hắn tra xét lần lượt từng cái một.

"Cửu Dương Chân Đan."

"Đại Hoán Đan."

"Thiên Địa Linh Chi Hoa."

"Địa Tinh Thanh Thảo."

"Kỳ Lân Đan."

"Kim Đan Thăng Hoa Dược."

"Tam Nguyên Đại Đan, Thiên, Địa, Nhân..."

Lương Cừ nhìn Tam Nguyên Đại Đan bên cạnh, là đan dược tiếng tăm lẫy lừng.

Truyền rằng có thể củng cố tinh hoa, gia tăng tiềm lực, tiêu trừ bệnh tật tiềm ẩn trong cơ thể, một viên Nhân Đan hạ phẩm, có thể so với công pháp trung thừa mà người bình thường sử dụng, tăng lượng khí huyết nuốt vào nhả ra trong một giáp, kình lực căng tràn.

Chỉ tiếc rằng Tam Nguyên Đại Đan trước mắt chỉ có Nhân Đan là vẫn còn hai viên, hai bình Thiên, Địa đều rỗng tuếch, hiển nhiên đã bị dùng hết.

"Kỳ Lân Đan cũng không tệ. '

Lương Cừ mở nút bịt ra, một viên đan to bằng mắt người, đỏ như máu, bên trên toàn là hoa văn hình mây, có nhiều nếp nhăn, tựa như quả hạch đào, mơ hồ còn nhìn thấy một đầu thú dữ.

Căn cứ theo những gì viết trên tờ giấy bên cạnh, Kỳ Lân Đan có thể giúp tăng tiềm lực nhục thân, giúp nửa Võ cốt hoặc trời sinh Võ cốt tiến thêm một bước nữa, trong lúc xương thịt ma sát sinh ra Kỳ Lân Minh Linh Kình.

Hiệu quả tương tự như Cân Cốt Tề Minh, Long Báo Lôi Âm, thuộc về loại thiên về luyện tập nâng cao tính chất.

Kỳ Lân Minh Linh Kình hơn Hổ Báo Lôi Âm một bậc, chưa bàn tới khí lực mạnh hơn, mà còn có thể ngầm tẩy tủy phạt cốt, gia tăng tuổi thọ!

Làm gì có ai không thích tuổi thọ của mình kéo dài hơn?

Trong mấy bảo bối hắn để mắt khi trước, Kỳ Lân Đan nhảy vọt lên trên, tạm thời đứng đầu.

Bên dưới tờ giấy ghi chú hiệu lực đan dược và phương thức sử dụng chi tiết, Lương Cừ còn nhìn thấy tên của ba người.

Hoàng Tiến Nguyên, Hoàng Trạch Quân, Hoàng Trạch Minh.

Trong số đó, tên của Hoàng Trạch Quân đánh một dấu gạch chéo, sau tên của Hoàng Trạch Minh đánh một dấu tích nhỏ.

Hoàng Tiến Nguyên là đặc biệt nhất, cái tên này được dùng bút chu sa khoanh tròn, bên cạnh có một ghi chú nhỏ - Có thể cấp.

Nội bộ Qủy Mẫu Giáo cũng có chỉ tiêu à.

Nhưng mà đan dược rất tốt, giờ là của ta rồi.

Lương Cừ cầm bình đan dược lên, lần tiếp xuống dưới, cuối cùng ở ngăn thứ 36 của tủ hàng khác tìm thấy bảo bối thứ hai mà hắn yêu thích.

'Khô Vinh Tịnh Đế Liên. '

Cùng một gốc nở ra hai đóa sen.

Một đóa sinh trưởng vô cùng tươi tốt, sắc màu tươi tắn, tựa như làn da thiếu nữ, so với hoa sen trong đình viện của Dương Sư còn rực rỡ hơn.

Đóa còn lại lại hoàn toàn tương phản, toàn thân khô vàng, nhăn nheo, bên trong cánh hoa còn có màu đen, nhìn như không có sức sống, nhưng lại chẳng hề có dấu hiệu héo úa.

Lại là một gốc Bảo thực có đặc tính tương đồng mà lại tương phản.

Quỷ Mẫu Giáo cho dù sống trên mặt nước trong một thời gian dài, trong số hơn 200 loại Bảo vật, tỷ lệ thủy sinh không đến một phần năm.

Trong số một phần năm, cái có đặc tính tương đồng lại tương phản, cho đến hiện tại, Lương Cừ chỉ thấy một cái.

Đến lúc này, trong lòng hắn đã có lựa chọn, xem tiếp một lượt nữa, quả nhiên không có phát hiện gì khác.

Không có Bảo dược trợ giúp, Long Hổ Kim Thân quả thực khó luyện.

Ban đầu nếu không có Lưỡng Sinh Hoa thủy hỏa tương sinh, giờ này chắc hắn vẫn đnag mò mẫm chưa nhập môn, càng sẽ không có kỳ ngộ như bây giờ, vì vậy, độ ưu tiên của Lương Cừ đối với Long Hổ Kim Thân là vô cùng cao.

"Kỳ Lân Đan, Khô Vinh Tịnh Đế Liên."

"Kim Phượng Vũ Thảo, Thần Lộc Sa."

"Phụng Dực Thiên Đan, Ngộ Đạo Cao."

Hạng Phương Tố nhìn hai bảo vật trong tay Kha Văn Bân, kinh ngạc hỏi:

"Ơ? Ngươi không lấy bộ y phục kia nữa à?"

Chờ xong việc còn có ban thưởng của triều đình nữa, đến lúc ấy ta lại nghĩ cách, xem xem có xin được không, loại của nữ sẽ không có quá nhiều người muốn có, Bảo dược có độ khó lớn hơn."

Hạng Phương Tố gật đầu, hai món bảo vật, độ khó khi cạnh tranh cũng khác nhau.

Một bước đi khôn ngoan.

Sau khi so sánh, bảo vật mà ba người chọn đều không có tranh cãi gì.

Hơn hai trăm loại Bảo thực, Bảo dược, chất lượng đều rất cao, thuộc về loại bảo bối tốt phải có đại công mới đổi được ở Hà Bạc Sở.

Sự lựa chọn nhiều như vậy, muốn có tranh cãi cũng không dễ như thế.

Chọn được bảo bối yêu thích, ba người cẩn thận cất gọn, lại dạo thêm một vòng rồi quay lại đại điện thứ ba, chọn cho Nhiễm Anh – muội muội của Nhiễm Trọng Thức một kiện Bảo kim thượng đẳng.

Toàn bộ không gian dưới đất có lối ra khác, có lẽ là liên kết với chỗ ở của Đại Võ sư hoặc Tông sư khác ở trên đảo.

Ba người không đi ra theo những lối ra đó, đồ lấy được rồi không cần gây sự nữa, thành thật quay lại theo đường cũ, ai mà biết bên ngoài những lối đi kia liệu có thứ đồ quỷ quái gì không.

Dập tắt đèn dầu, ba người quay về theo đội hình lúc ban đầu.

Đến phía dưới hòn đá, Hạng Phương Tố dập tắt đuốc, hai tay khẽ đẩy phiến đá ra một khe hở.

Ánh trăng rải rác xuyên qua khe hở chiếu vào trong, chiếu sáng hai mắt.

Con ngươi Hạng Phương Tố chuyển động, quét một vòng khe hở, trộm đậy phiến đá lại.

"Tình hình thế nào? Sao không ra ngoài?"

Kha Văn Bân chỉ bên trên, nhỏ giọng hỏi.

"Cửa mở rồi."

Sắc mặt Hạng Phương Tố nghiêm túc.

Kha Văn Bân ngẩn người, sau đó lập tức phản ứng lại.

Lương Cừ hồi tưởng lại, nếu hắn không nhớ lầm, sau khi ba người vào phòng, người đi vào sau cùng – Hạng Phương Tố đã đóng cửa lại.

Bình Luận (0)
Comment