Sau gáy Kha Văn Bân phát lạnh, cả người lại nổi da gà.
Lúc đến không đụng phải, lúc rời đi vậy mà lại chạm mặt!
"Ở trong phòng à?"
Hạng Phương Tố lắc đầu.
"Không ở trong phòng? Không biết?"
"Không biết."
Hắn đẩy phiến đá ra, nhìn thấy cửa mở, chẳng dám nhìn quanh phòng, chỉ sợ rằng mình quay đầu một cái sẽ đối diện với khuôn mặt người chết.
Việc đến nước này, chỉ có thể quay lại tìm chỗ khác.
Cộp.
Cộp.
Tiếng bước chân nhè nhẹ men theo phiến đá dần lan ra, ba người kinh ngạc.
"Đi đi đi mau!"
Kha Văn Bân thấp giọng kêu, hắn túm lấy cánh tay Lương Cừ cùng chạy về hướng đại điện, Hạng Phương Tố chạy ngay theo sau.
Ba người vọt qua mấy bậc thang, sau lưng vang lên một tiếng nổ lớn, một cơn gió mạnh thổi vào không gian kín bưng, khói bụi lan ra.
Hạng Phương Tố quay đầu liếc nhìn.
Ánh trăng xuyên qua lối đi, ánh sáng bạc lưu động giữa không khí.
Trên bức tường đá màu xám trắng, một bóng người đang bay nhanh!
Khí đen xung quanh lại một lần nữa ép tới gần!
Hắn gào to
"A Thủy, phù!"
Xuống địa đạo lâu như vậy rồi, Long Hổ Phù ban đầu sớm đã không còn tác dụng!
Lòng bàn tay Lương Cừ lật lại, túm lấy cánh tay Kha Văn Bân, tay còn lại túm lấy Hạng Phương Tố, trong lúc Long Hổ khí lưu động, một lần nữa tạo ra Long Hổ Phù tỏa sáng kim quang!
Khi Long Hổ Phù thành hình, khí đen vây quanh ba người cũng một lần nữa bị ép lui.
Trong thông đạo, tốc độ bóng người di động cực nhanh, trong lúc chạy, một loại khí tức âm lãnh ập vào mặt, trong đó mang theo mùi ẩm mốc.
Một khắc trước vẫn còn mơ hồ không xác định, xa ở tận chân trời, một khắc sau đã tựa như mũi đao cứa vào mặt!
Quá nhanh!
Lông tơ trên người Hạng Phương Tố dựng đứng hết cả, sau lưng đổ đầy mồ hôi lạnh.
"Kha Văn Bân!"
Hắn gào to một tiếng, ném ra hai hộp gỗ, lật cổ tay rút đao, trong mật thất tối om xẹt lên một tia sáng lạnh lẽo.
"Tới rồi đây!"
Kha Văn Bân ngầm hiểu ý, hắn dừng lại một bước, cơ bắp toàn thân tựa như nước chảy tuôn ra sức mạnh, như một cánh cung căng tròn, mạnh mẽ truyền tới trên người Lương Cừ.
"Cầm đồ cho cẩn thận nhé!"
Lương Cừ chỉ cảm thấy cánh tay mình truyền tới một cỗ sức mạnh cực đại, ngay sau đó hai chân thoát ly khỏi mặt đất, rơi về phía sâu trong thông đạo.
Trong tầm mắt, quang cảnh biến hóa kịch liệt, từ cánh tay đến toàn thân, cả người hắn bay giữa không trung.
Bay lượn giữa không trung theo hắn còn có bốn chiếc hộp dài, một chiếc bình ngọc.
Mắt vàng của Lương Cừ lập lòe, vươn tay ra giữa không trung tóm lấy, vững vàng tập hợp năm bảo vật lại, sau đó vặn cột sống để điều chỉnh trọng tâm, hai chân tiếp đất, sượt qua tường đá trượt đi mười mấy mét, không cần đứng vững, mượn xung lực lao về phía sâu bên trong, đầu cũng không quay lại.
Bên trong thông đạo đao quang kiếm ảnh, đao cương sắc bén bay qua đỉnh đầu Lương Cừ, cắt ra một vệt cực sâu.
Hắn không dám dừng lại, một đường chạy trốn đến đại điện đầu tiên, di chuyển đại đỉnh, thắp đèn lên để cung cấp tầm nhìn cho nhóm Hạng Phương Tố.
Tiếp theo đó hắn cởi áo khoác để lộ ra Nội giáp bằng da cá tầm vương, bọc hết bảo bối vào trong y phục, thắt nút rồi đeo lên lưng, lại lấy đại cung xuống, gắn mũi tên màu đen lên, chạy đến đại điện thứ hai để mai phục.
Tiếng gầm rú trong thông đạo truyền từ xa đến gần, không ngừng tiếp cận.
Chỉ trong mấy nhịp hô hấp, trên người Hạng Phương Tố và Kha Văn Bân đã phủ đầy bụi, tiếp tục lao ra ngoài thông đạo.
Bụi đất lan tràn khắp nơi, một bóng người cường tráng mặc áo giáp rách nát, xách theo đao vuông lưng dày theo sát ngay phía sau.
Lương Cừ không biết thứ kia có được tính là người không, nhưng ít nhất trước mắt vẫn bảo lưu hình dáng con người.
Hắn buông lỏng tay, một mũi tên màu đen sắc bén xẹt qua.
Cuồng phong gào thét sượt qua trước mặt Hạng Phương Tố, trong lúc lướt qua người, thế lao tới của bóng đen sau lưng bị cưỡng chế đánh gãy.
Nó căn bản chưa kịp chém xuống thì đã bị mũi tên đột ngột đánh cho phải lui về phía sau.
Chịu công kích trầm trọng như vậy mà bóng đen không hề bị thương tổn, nửa thân trên của nó bị mũi tên bắn ngửa về sau, nửa thân dưới đững vững, một lần nữa đứng thẳng lại.
Chỉ trong khoảnh khắc này, Lương Cừ cuối cùng cũng nhìn rõ khuôn mặt của bóng đen.
Một vệt đao hẹp dài lưu lại ở đó, vết thương cực sâu, cơ thịt lật ra ngoài, lộ ra xương cốt vỡ nát trắng hếu, gần như chém khuôn mặt của bóng đen kia thành hai nửa!
Có thể lưu lại vết thương như vậy, tuyệt đối là một thanh đao tốt.
Lương Cừ đột nhiên nghĩ đến thanh đao đen kia của sư phụ, dường như khá giống nhau.
Tang thi?
Trong đầu hắn không khỏi xẹt qua từ này.
Tư duy như điện xẹt.
Hai người Hạng Phương Tố và Kha Văn Bân cũng không nhàn rỗi, đồng loạt công kích về phía tang thi vốn nên chết đi kia.
Toàn bộ đại điện thứ hai đao quang ngang dọc, thi thể bị cuốn vào đó hóa thành mảnh vụn trên mặt đất, mặt cắt chảy ra chất dịch nửa trong suốt màu vàng nhạt, không hề có máu chảy ra.
Đại đao lưng dày toàn là vết đen bẩn trong tay tang thi kia vô cùng hung hãn, đầu sói trên chuôi đao há to miệng, cắn vào đầu lâu, lúc vung ra, khí đen tuôn ra như mực.
Toàn bộ trận chiến không hề xuất hiện tình trạng nghiêng về một bên.
Lương Cừ chỉ trong mấy nhịp hô hấp đã nhìn ra tang thi kia không hề có bộ pháp, võ học, hoàn toàn chỉ dựa vào sức mạnh vũ phu vô song của mình, dùng bản năng vung đao chục triệu lần để đối kháng.
Nó chỉ dựa vào khí lực trên người mà đã có thể vung ra đao cương, chém ra phong mang mười mấy mét.
Hạng Phương Tố và Kha Văn Bân trong lúc đối chiến lại càng thấy rõ ràng hơn, vì vậy đa phần là di động mà tiến công.
Tuy nhiên do tính chất đặc biệt của tang thi, hoàn toàn không sợ đau, đối với vết thương do Hạng Phương Tố và Kha Văn Bân gây ra không có chút phản ứng nào nên mới có vẻ đặc biệt mạnh mẽ.
Lương Cừ miết mũi tên màu đen, ngồi co lại ở trong góc, nhìn cái đầu tang thi kia lắc lư qua lại, biết rằng phương thức công kích đại não chỉ sợ rằng không có tác dụng.
Ánh kim quang nhàn nhạt lan ra thuận theo thân mũi tên, Long Hổ Khí lan đến đầu mũi tên.
Lương Cừ nhắm trúng cơ hội, giữa lúc Hạng Phương Tố và Kha Văn Bân công kích bắn ra một mũi.
Trong không trung xẹt qua một tia ánh sáng màu vàng, khí đen trên đường nó đi đều tan ra, bắn mạnh vào tay trái của tang thi.
Trong lúc nhất thời, khí đen trên tay trái của tang thi tựa như tuyết gặp nước sôi, nhanh chóng tan ra.
Cánh tay trái kia vậy mà rũ xuống mềm oặt!
Cánh tay của Hạng Phương Tố bị đao của tang thi chém cho phát đau, thấy vậy thần sắc khẽ đổi, quay đầu liếc nhìn Kha Văn Bân, hai người đồng loạt từ tiến công chuyển thành áp chế! Lương Cừ ngầm hiểu, biết hai người đang tạo cơ hội cho mình.
Trong cơ thể hắn không còn bao nhiêu Long Hổ Khí nữa, hắn ngưng tụ hết lên mũi tên màu đen, liễm khí tĩnh thần.
Cơ hội thứ hai đến rất nhanh, hai đạo cương phong xẹt qua, một đao từ dưới lên trên của cương thi đánh trúng vào không khí, cánh cửa đột phá trực diện mở rộng.
Lương Cừ không bỏ lỡ cơ hội này, hắn thả lỏng trường cung, trong bóng tối xẹt qua một tia màu vàng, mũi tên màu đen phá vỡ không khí, dường như còn mơ hồ có tiếng long ngâm hổ gầm.
Kim quang bùng nổ.
Mũi tên màu đen cắm thẳng vào lồng ngực tang thi, một diện tích lớn khí đen nhanh chóng bốc hơi khỏi lồng ngực nó.
Khi khí đen dần tan, cả người tang thi như thể bị rút đi cột sống, không còn cử động thân thể được nữa!
Vốn là tang thi cứng nhắc, khoảng khắc này liền trở thành bia sống!
Hạng Phương Tố lao lên, đao quang xẹt qua, cánh tay cầm đao của tang thi đứt đoạn, rơi xuống mặt đất.
Kha Văn Bân cũng không hề chậm chạp, cẳng chân cũng rơi xuống từ trên người tang thi.
Liên tiếp mấy đạo đao quang giao nhau, cả người tang thi như bị xe đè, đều đứt đoạn hết.
Đao cuối cùng của Hạng Phương tố xẹt qua cổ.
Đầu lâu của tang thi lăn trên mặt đất, miệng há ra rồi ngậm lại trong vô thức.