Đầu người rơi xuống đất, xương cốt lăn lộn, máu đổ sẫm nơi vết thương bám đầy bụi bẩn, biến thành màu đen.
"Thứ đồ quái quỷ, khí lực lớn thật đấy!'
Hạng Phương Tố thở hổn hển hạ trường đao xuống, tay phải không ngừng run rẩy, nhức mỏi đến mức khiến hắn nhớ lại những ngày tháng khi xưa từng không học thuộc bài, bị tiên sinh trong Tông học trách phạt chép một trăm lần kinh thư.
Kha Văn Bân mò mẫm sau lưng, rút ra một thanh chủy thủ, dùng mũi dao chọc vào răng đầu lâu.
Cạch.
Đầu lâu cắn chặt mũi dao, trong đôi mắt khô khốc phủ một tàng sương xám xịt, hoàn toàn là động tác theo bản năng.
Kha Văn Bân phí sức lắm mới rút được chủy thủ ra, vô cùng kinh ngạc.
"Đúng là kì lạ, đầu rơi rồi mà vẫn chưa chết hẳn à?"
Hạng Phương Tố lau sạch máu đen trên dao, không đút lại vào vò mà kẹp dưới cánh tay.
Hắn khom lưng nhặt cánh tay đứt đoạn đang cầm đao kia lên, lắc trái lắc phải, rút thanh đại đao có đầu sói kia ra ném xuống đất, phát hiện ra năm ngón tay trên cánh tay đứt kia vẫn có phản ứng, không ngừng túm vào hư không.
"Chẳng khác gì con lươn, chết rồi vẫn có phản ứng."
"Phương Tố, tay này không có phản ứng."
Kha Văn Bân nhặt cánh tay đứt đoạn còn lại lên, da ở khớp ngón tay nhăn nhúm, không có tí huyết sắc nào, lúc lắc lư không hề có phản ứng.
Điểm khác biệt duy nhất so với cánh tay còn động đậy được trong tay Hạng Phương tố chính là nó đang không ngừng tản ra khí đen, bên trên cắm một mũi tên màu đen, , tựa như một cái túi nước bị chọc thủng.
Hạng Phương Tố đi lên trước rút mũi tên màu đen ra, khí đen chỗ vết thương không còn tản ra nữa.
Chuyển động mũi tên, đầu mũi tên dưới ánh nến lập lòe tỏa ánh đen, tựa như một viên đá đen từng được đánh bóng.
"Vậy nên chỉ khi trục xuất toàn bộ khí đen kia ra ngoài cơ thể thì mới coi như là chân chính 'giết chết' tên này?"
"Hai Tông sư kia chết như thế nào?"
"Dựa vào ý chí Võ Thánh trong Huyền Binh để tiêu diệt?"
Hạng Phương Tố suy đoán.
Võ Thánh Huyền Binh, chính là Võ Thánh khi thành Thánh dùng thần thông tự thân luyện hóa vào đó, gần như là sự nối dài của cánh tay.
Cho dù không tu hành pháp môn trừ tà thì việc tiêu diệt tà khí cũng vô cùng đơn giản.
Lương Cừ nhìn mặt đất, nghĩ đến một câu hỏi:
"Tông Sư chết rồi sống lại, biết dùng Võ học không?"
Hạng Phương Tố và Kha Văn Bân ngẩn người, ngay sau đó liền cau mày.
Nếu như không biết Võ học, tin tức quan trọng như vậy, Từ Nhạc Long không thể không nhắc đến được.
Nhưng nghĩ kỹ lại thì dường như toàn bộ quá trình, Từ Nhạc Long chỉ từng nói qua Tông sư 'chết rồi sống lại' lực phản ứng hạ thấp, không có cảm giác đau?
Hạng Phương Tố suy đoán:
"Trừ phi biểu hiện sau khi sống lại có liên quan đến thực lực? Thực lực càng mạnh, biểu hiện lại càng giống với khi còn sống?"
"Nếu là Võ Thánh..."
Kha Văn Bân nghĩ được một nửa thì tự phủ định:
"Không hợp lý, nếu là như vậy, Qủy Mẫu Giáo cũng không đến mức co đầu rụt cổ?"
"Quay về trước đã. '
Lương Cừ ngắt lời hai người.
Hắn quả thực không muốn tiếp tục ở lại nơi quỷ quái này nữa, may mà bên cạnh còn có hai người khác, bằng không nếu một mình tới đây, quả đúng là chuyến phiêu lưu đêm khuya kinh hồn.
Lời này vừa nói ra, mọi người không còn xoắn xuýt nữa.
Hạng Phương Tố cởi áo ngoài, bao lấy đầu lâu rồi buộc ngang eo, hắn nhìn về phía thông đạo lúc tới đây lắc đầu bảo rằng:
"Đi lối khác. '
Trên đảo còn có hai Đại Võ sư đã chết nữa.
Động tĩnh bọn hắn gây ra khi trước quá lớn.
Kha Văn Bân không đồng ý:
"Những thông đạo khác cũng có khả năng liên thông đến chỗ ở của Đại Võ sư, sau khi sống lại, những tên này hình như sẽ dựa theo kí ức khi trước loanh quanh chỗ ở? Khả năng chạm mặt cũng không thấp."
"Bỏ phiếu đi."
Hạng Phương Tố lời ít ý nhiều.
Hai người nhìn về hướng Lương Cừ.
"Ta cảm thấy, chúng ta nên rời đi từ lối ra của đại diện thứ ba hoặc thứ tư."
Lương Cừ suy tư một phen, đưa ra lí do của mình.
Khi trước bọn họ tìm kiếm bảo khố, phát hiện ra mỗi đại điện đều có một lối ra, vừa đúng bốn cái, tương ứng với hai Tông sư, hai Đại Võ sư.
"Thông đạo có khả năng đều liên thông đến chỗ ở của tầng lớp cấp cao, ta đoán đây là một loại phương thức phân chia về mặt quyền lực của Qủy Mẫu Giáo.
Trong đại điện đầu tiên, bảo vật nhìn thì tưởng như có nhiều, có giá trị nhất nhưng đấy là đối với chúng ta mà thôi.
Nếu là Qủy Mẫu Giáo, căn bản không hề luyện đan, nếu để Luyện khí đại sư sử dụng, hào nhoáng lại không thiết thực, vậy nên lối ra liên thông với nơi ở của Đại Võ sư.
Đại điện thứ hai dùng để bồi dưỡng, huấn luyện Sơn quỷ, rất quan trọng khi đối phó với bên ngoài nhưng trong nội bộ lại không thể khống chế sự lên xuống của giáo chúng, có lẽ là do một Đại Võ sư khác quản lý.
Chỉ có đại điện thứ ba, thứ tư, bên trong là Bảo khí, Bảo dược, tương đương với 'muối và sắt' của Võ sư.
Vậy nên ta cảm thấy hai lối ra kia có khả năng an toàn nhất.
Theo như lời Nhạc Long đại ca nói, hai Tông sư đối diện trực tiếp với uy thế của Võ Thánh, chết hai lần liên tiếp, không thể sống lại được nữa."
"Có lý."
Kha Văn Bân vốn định rời đi từ lối ra ban đầu, nghe phân tích xong liền lập tức thay đổi ý định.
Tranh cãi được giải quyết, ba người đi về phía đại điện thứ ba, thuận theo thông đạo trong đó rời đi.
Trước khi đi, Lương Cừ liếc mắt nhìn bảo khố sau lưng mình, lại cảm giác được cạnh góc của chiếc hộp gỗ đâm vào lưng mình, có hơi chột dạ.
"Chúng ta ăn mảnh à?"
Hạng Phương Tố và Kha Văn Bân nhìn nhau, cười mà như không cười.
"Ngươi vẫn còn trẻ lắm, ta hỏi ngươi, nếu mang cho mỗi Nhạc Long đại ca, không mang cho những người khác thì gọi là gì?"
"Nịnh bợ cấp trên?"
"Đúng, thế thì tính chất liền thay đổi, vậy nên hoặc là ngươi ăn mảnh, hoặc là phải chia đều, nhưng nếu chia đều thì ngươi định lấy bao nhiêu?
Những người khác mỗi người một món thì cũng phải hai mươi món, thêm nữa ngươi có lấy cho sư phụ ngươi không? Các sư huynh thì sao? Bọn họ thân với ngươi hơn đúng không?
Nhạc Long bảo chúng ta mỗi người lấy hai món là có tính toán, hơn 200 loại Bảo dược, lấy đi bốn món chẳng quan trọng mấy, sẽ không ai để tâm.
Nhưng lấy đi tận mấy chục món, hơn nữa còn toàn là người bên chúng ta lấy, thế thì quá mức rồi.
Vệ Lân không phải tên vô dụng, việc này, ba người chúng ta mặt dày ăn mảnh, ngươi cảm thấy hậu quả sẽ như thế nào?"
"Sẽ bị mắng là không biết xấu hổ?"
Lương Cừ ngẫm nghĩ, hình như cũng chỉ như vậy.
Quan hệ mười mấy người bọn họ không giống như cấp trên cấp dưới bình thường mà là lớn lên từ nhỏ với nhau.
Điểm này vô cùng quan trọng.
Trước mắt ba người ăn mảnh là do bọn họ có năng lực, ai bảo người khác không nghĩ ra, không nhìn ra cơ hội, sau này tụ họp nhiều nhất là bị trách mắng một phen, nên ăn vẫn phải ăn.
Nhưng một khi bên trọng bên khinh, có lẽ sẽ gây ra vấn đề phe phái, thế thì hoàn toàn bất đồng.
Không thể gây bất hòa, càng không thể vì chuyện trộm cắp vặt này mà ngoài mặt ầm ỹ.
Cái gì quan trọng hơn không cần nói cũng biết.
Kha Văn Bân vỗ vai Lương Cừ.
"Cha ta từ nhỏ đã dạy ta, ăn cơm thì mặt phải dày, ăn cơm trong nồi không sao, ấy là do ngươi ăn được, cùng lắm bị người ta lườm trắng mắt thôi.
Nhưng xúc vào bát đem về cho người khác thì sẽ bị người ta ghi hận, cảm thấy ngươi để người ngoài ăn cơm của mình."
"Đã hiểu."
Lương Cừ không xoắn xuýt nữa.
Từ Nhạc Long nếu thật sự muốn thì lúc bảo Nhiễm Trọng Thức qua truyền lời sẽ không thể không nhắc đến.
Vẫn là do da mặt hắn mỏng quá.
Ba người không nói chuyện nữa, đi đến cuối thông đạo, cơ quan y hệt nhau, có lẽ cùng là một thợ thủ công thiết kế.
Hạng Phương Tố lui về sau một bước, nhìn về phía Kha Văn Bân:
"Ngươi lên đi."
Lần đầu tiên dẫn đường đã để lại bóng ma cho hắn.
"A, ta á?"
"Để ta đi."
"Đừng, ngươi thực lực yếu."
"Thôi được rồi, để ta."
Kha Văn Bân đẩy phiến đá lên, lộ ra một khe hở nhỏ, ánh vào tầm mắt là một mảnh trời sao, không hề nhìn thấy nóc nhà.
Hắn lại đẩy ra thêm chút nữa, phát hiện ra không phải không có nóc nhà mà là nóc nhà bị mở ra một cái lỗ to, dưới mặt đất là một cái hố sâu.
Hiển nhiên chủ nhân căn nhà không đi cửa chính, sau khi bị tập kích liền nhảy ra từ nóc nhà.
"Không sao, không có người. '
"Đi mau."
"Biến thôi. '
Ba người chui ra khỏi động, đậy phiến đá lại, xuyên qua dãy đảo quay về nơi đặt chân lúc ban đầu.
Dọc đường không gặp trở ngại gì, thuận lợi tìm thấy đảo nhỏ một đường quay về.
Trời đã lờ mờ sáng.
Quân sĩ trực đêm thấy thuyền nhỏ quay lại, vội vàng chào hỏi.
"Hạng đại nhân, Kha đại nhân, Lương đại nhân, đêm nay thu hoạch thế nào?"
"Là ngươi à."
Hạng Phương Tố nhớ ra, quân sĩ trước mắt này biết tin bọn họ chèo thuyền đi câu cá liền mang đến một đống dụng cụ câu.
Hắn lắc lắc giỏ cá trống không, giả vờ thất vọng:
"Vận khí không tốt, chẳng câu được con nào."
"Đúng là đáng tiếc thật. '
Quân sĩ than thở đầy tiếc nuối.
Chờ đến khi ba người lên lầu, Lương Cừ mơ hồ nghe thấy tiếng quân sĩ thấp giọng thảo luận.
"Hóa ra cũng giống Từ đại nhân."