Thành Thần Bắt Đầu Từ Thủy Hầu Tử (Bản Dịch)

Chương 477 - Chương 477: Ngàn Dặm Đưa Đầu Người

Chương 477: Ngàn dặm đưa đầu người Chương 477: Ngàn dặm đưa đầu người

Lương Cừ ngoáy lỗ tai, làm bộ không nghe thấy lời nói của quân sĩ, đi lên tầng cao nhất cùng với hai người Hạng Phương Tố và Kha Văn Bân.

Ba người dọc theo hành lang đi vào trong cùng.

Hang Phương Tố cong đốt ngón tay, gõ cửa phòng.

"Đợi chút"

Nghe thấy thanh âm của Từ Nhạc Long, Lương Cừ dựa vào lan can hưởng thụ cơn gió sớm, từ trên tầng cao nhất quan sát phía dưới.

Sắc trời màu lam nhạt tựa như cột trụ kéo dài trên mặt nước, rồi dần chuyển thành những mảnh bạc vụn lăn tăn, luồng gió sớm mang theo hơi nước nồng đậm thổi tan không khí nóng bức.

Một con cá nhảy lên khỏi mặt nước, bọt nước văng tung tóe, những chiếc vảy bạc lóe sáng, rồi rơi trở lại xuống dưới sông.

Cảnh tượng thật là đẹp.

Cũng chỉ có Đề lĩnh của Hà Bạc Sở mới có thể ở trên tầng cao nhất này, những Võ Sư còn lại, dù cho là Dương Đông Hùng hay Tùy Hồng Yến cũng đều ở trong gian phòng dưới một tầng.

Chỗ của đám người Lương Cừ càng xuống dưới nữa.

Về phần những Võ Sư bình thường khác, chỉ có thể ngủ phòng tập thể ở phía dưới boong thuyền, nhiều hán tử như vậy, không biết phía dưới sẽ có mùi vị gì đây?

Lúc nào mình mới có thể có được một chiếc thuyền lớn trên biển giống như vậy?

Lương Cừ nghĩ đến bốn con hải ly trong nhà, chắc hẳn bọn chúng đã xây dựng xong căn nhà nhỏ của mình rồi, giờ đã bắt tay vào xây dựng con thuyền theo như bản vẽ hắn đưa cho.

Đợi sau này trở thành Thủy Quân chân chính, tất phải bảo tộc Hải ly chế tạo cho mình một chiếc tọa giá chân chính ở trên nước.

Nhất định phải lớn hơn so với lâu thuyền trước mắt, rộng hơn, xa hoa hơn, có thể cưỡi được Xích Sơn phi qua phi lại ở trên boong thuyền!

"Vào đi"

Hạng Phương Tố đẩy cửa vào, Kha Văn Bân đi thứ hai, Lương Cừ đi sau cùng.

Mùi huân hương nhàn nhạt bay ra ngoài.

Bên trong là một thư phòng đơn giản, ở giữa có một chiếc bàn dài, bên trên bày đầy các loại giấy tờ, có cái đang mở ra, có cái đang đóng lại.

Phần được mở ra bên trên toàn là chữ nhỏ lít nha lít nhít, bên cạnh có có một hộp mực được đóng kín, mấy phong thư vẫn còn đang niêm phong, một lư hương với lượng than tro đầy ắp bên trong.

Từ Nhạc Long mặc một chiếc áo mỏng màu trắng ngồi phía sau bàn.

Sắc mặt của hắn tiều tụy đến mức mắt thường cũng có thể nhìn ra, chẳng có chút huyết sắc nào.

Một đêm chiến đấu, ngoài áp lực và tiêu hao mà Võ Thánh Huyền Binh mang tới, hắn cũng không có thời gian ngủ bù vào ban ngày như đám Lương Cừ, sau khi chiến đấu kết thúc, còn có rất nhiều việc cần hắn sắp xếp xử lý.

Sắp xếp cho thương binh, đền bù cho những người hi sinh, chỉnh sửa tổng hợp lại tin tức, truyền tình báo đi, bao gồm cả việc phái một lượng lớn trinh sát ở vùng thủy vực quanh đây để phòng ngừa có một chi khác của Quỷ Mẫu Giáo thừa dịp này đánh lén.

Trong lúc đó thậm chí còn phải nhớ nhắc nhở mấy tên không an phận, lẻn lên đảo trộm đồ không được làm quá mức.

Hết việc này tới việc khác, cho dù thân là Phó Đề lĩnh không cần tự mình thực hiện nhưng cũng phải tiếp thu tổng hợp tin tức được gửi lên, đưa ra quyết định, lúc nãy nghe thấy tiếng gõ cửa mới đứng dậy mặc quần áo.

Từ Nhạc Long mở nắp lư hương ra, trong tay cầm một khối than thơm, vừa xoa vừa đốt, đưa tay cắm que hương đã cháy đỏ vào bên trong, cũng lười lấp lại, đậy nắp lại che đi một nửa, ngáp một cái.

"Nói đi, có việc gì? Có rắm thì nhanh thả, còn nữa, bên hông ngươi treo cái thứ gì đấy, mùi thối quá, vừa vào là ta đã ngửi thấy rồi, rốt cuộc ba người các ngươi lên đảo mò bảo vật hay là đi móc phân đấy?"

"Là mang đồ tốt tới cho lão đại"

Kha Văn Bân không quan tâm tới việc Từ Nhạc Long trêu chọc, hắn tiến lên trước dẹp đống giấy tờ trên bàn qua một bên, để chừa ra một chỗ trống.

Hạng Phương Tố cởi cái túi bên hông xuống, đặt lên trên bàn dài rồi mở ra, để lộ ra một đầu người dữ tợn phủ đầy tro bụi.

Vài sợi tóc xộc xệch dính đầy máu đen dán ở trên mặt, gần như nhìn không ra tướng mạo ban đầu của người này.

Vết cắt ở cổ dính vào quần áo, tỏa ra mùi bùn đất nhàn nhạt cùng mùi máu tanh, ngay cả huân hương trong lư hương cũng không áp chế nổi mùi vị này.

Từ Nhạc Long nhướng mày, bình thản nói:

"Mới sáng sớm ngươi đã cho ta xem thứ này?"

"Lão đại, không nhìn ra sao, thứ đồ chơi này vẫn còn sống đấy"

Kha Văn Bân rút chủy thủ ra, đưa tới giữa hàm răng của đầu người.

Cạch.

Mũi dao bị đầu người cắn.

Rất nhiều loài động vật, sau khi đầu bị chặt đứt vẫn sẽ duy trì hoạt tính nhất định, ví dụ như rắn độc, trong vòng một canh giờ sau khi đầu bị chặt đứt vẫn có thể cắn người hạ độc được.

Nhưng đó là súc sinh, không phải con người!

Thần sắc Từ Nhạc Long cuối cùng cũng thay đổi:

"Các ngươi phát hiện thứ này ở trên đảo sao?"

"Đúng vậy!"

Hạng Phương Tố kể lại chuyện gặp phải sau khi lên đảo.

Bao gồm cả suy đoán về thân phận cũng như thực lực của đầu người kia, cùng với biểu hiện khác lạ của nó, như không hề biết Võ học, chỉ có bản năng và sức mạnh.

Từ Nhạc Long cầm bút lông trên giá bút lên, dùng cán bút đẩy mấy tợi tóc dính trên mặt đầu người ra, nhìn thấy một vết thương rất dễ thấy ngay ở chỗ xương sọ.

"Đúng là Đại Võ Sư, vết sẹo trên đầu này chính là do Dương thúc chém"

Từ Nhạc Long nhớ lại tình huống đêm hôm đó.

Lúc đó, hai Đại Võ Sư sau khi chết cũng không khởi tử hoàn sinh giống như hai Tông Sư kia, mọi người đều cho rằng bọn hắn đã chết, sau đó khói đen lại nhanh chóng lan tràn, vậy nên cũng không quản nữa.

Không ngờ sẽ phát sinh dị biến như vậy.

"Đúng vậy". Hạng Phương Tố vỗ tay lên đầu gối mình:

"Điều này chứng minh, không chỉ có Tông Sư khởi tử hoàn sinh mà Đại Võ Sư cũng sẽ như vậy, chỉ là thời gian sống lại khác nhau thôi, thực lực cũng rất bình thường.

Đại Võ Sư Thú Hổ, ta và Kha Văn Bân vẫn có thể đánh trả được, hơn nữa còn dễ bị pháp môn trừ tà khắc chế, A Thủy chỉ với hai mũi tên đã chế trụ được thứ quỷ quái này"

Từ Nhạc Long gật đầu, hắn suy nghĩ một lúc, phất tay với mọi người.

Hạng Phương Tố bọc đầu người lại, buộc chặt dây.

Đầu nguồn của mùi hôi thối bị chặn lại, mùi vị trong cả thư phòng liền trở nên thoải mái hơn nhiều, nhưng vẫn có một mùi hôi thối phảng phất như có như không.

"Ta biết rồi, nhanh đem đầu người qua cho Trọng Thức đi, đừng để ở đây nữa, trước khi đi nhớ mở cửa sổ ra cho ta."

"Được"

Hạng Phương Tố cười nói.

Ba người mở cửa sổ ra, nhanh nhẹn ra khỏi phòng.

Tầng cao nhất một lần nữa yên tĩnh trở lại.

Từ Nhạc Long dùng tay đỡ trán.

Sóng này vừa tan sóng sau lại tới.

Thật sự chỉ có Đại Võ Sư và Tông Sư là sẽ sống lại sao?

Từ Nhạc Long lấy giấy bút ra, ghi lại toàn bộ thông tin quan trong của cuộc trò chuyện vừa rồi lên trên trang giấy rồi lâm vào trầm tư.

Đại Võ sư sống lại cần có thời gian, từ lúc chết đến khi phục sinh không vượt quá một buổi sáng.

Phải chăng điều đó còn có nghĩa là Võ Sư Lang Yên hay Bôn Mã cũng có khả năng 'sống lại', chỉ là cần thời gian càng lâu hơn?

Chờ cho khói đen tan hết, trên đảo sẽ toàn là tang thi sao?

Võ Thánh Huyền Binh đúng là thứ đồ tốt, không sợ tà khí, được Võ Thánh tọa trấn ở ngoài ngàn dặm tự mình điều khiển, nhưng trong thời gian ngắn hắn cũng không muốn dùng lần thứ hai, bằng không khí huyết toàn thân lại bị rút sạch, chỉ sợ sẽ tổn thương tới căn cốt, hao tổn tuổi thọ.

Từ Nhạc Long càng nghĩ càng cảm thấy khó giải quyết, dứt khoát ném bút đi.

"Ngủ đã, để Vệ Lân xử lý, ta chỉ là người đứng thứ hai thôi, cho hắn chịu trách nhiệm"

Ý nghĩ mặc kệ vừa hiện lên, trong giây lát đã thấy trời đất khoáng đạt hơn.

Không nên tự làm khó mình. ...

Việc đưa đầu người giao lại cho Hạng Phương Tố.

Lương Cừ một mình quay về phòng, gấp không chờ nổi mà lấy Kỳ Lân Đan và Khô Vinh Tịnh Đế Liên ra.

Ăn thứ nào trước bây giờ?

Thật là một phiền não vui sướng.

Mỗi một thứ đều là bảo vật có giá trị không nhỏ, khó mà chọn được.

Nếu là ở Hà Bạc Sở, chúng đều là Bảo dược, Bảo đan với giá trị ít nhất hai hay thậm chí là ba đại công mới có thể quy đổi được. Còn nếu là ở thương hội Thiên Bạc, cũng phải là vật đấu giá thứ ba mươi trở đi.

Suy nghĩ một lúc, Lương Cừ quyết định ăn Kỳ Lân Đan trước rồi sẽ ăn Tịnh Đế Liên sau.

Hắn mở bình ngọc được đóng kín kia ra, nghiêng bình đổ ra một viên đại đan màu đỏ to bằng con mắt.

Cả viên đan dược cũng không phải có hình tròn màu ngọc sáng giống như những viên đan dược bình thường khác, ngược lại giống như hạch đào.

Bề ngoài là màu đỏ sáng bóng, đường vân hết sức nổi bật, nhìn qua giống như một đầu thú được Đại sư tỉ mỉ điêu khắc ra.

Kỳ Lân Đại Đan!

Bình Luận (0)
Comment