Nhưng Lương Cừ hiển nhiên không nằm trong số Võ sư bình thường này, không chỉ có hắn, kể cả những người hắn quen biết, đều không phải là người bình thường.
Tạp chất hỗn tạp bên trong kén máu bị bài xuất ra ngoài cơ thể, khí huyết dâng lên từng đợt như thủy triều cọ rửa toàn thân.
Ầm!
Trong phòng, cuồng phong gào thét, bên trên màng nước đang bao trùm Lương Cừ xuất hiện từng vòng xoáy vặn vẹo.
Khí huyết lao tới với thế như chẻ tre, khiếu thứ năm của Bôn Mã - Giáp Tích quan đóng chặt không mở kia đột nhiên mở ra!
Công pháp 'Vạn Thắng Bão Nguyên' cùng 'Hàng Long Phục Hổ Kim Cương Kinh' kết nối với khiếu thứ năm, tựa như long xà quấn quanh, tạo ra lộ tuyến vận chuyển khí huyết phức tạp và dễ thay đổi hơn.
Trong lúc nhất thời, tinh thần cả người Lương Cừ thay đổi mạnh mẽ!
'Thế' tự nhiên sinh ra, không nói rõ được cũng không tả rõ được, tựa như Côn Bằng thôn tính biển cả.
(Côn Bằng: loài cá lớn và loài chim lớn trong truyền thuyết thời xưa, cũng chỉ loài đại bàng do loài cá côn hoá thành trong 'Tiêu Dao du' của Trang Tử)
So với trước kia càng thêm cường kiện, sáng tỏ!
Nếu như nói Thượng đan điền là trung tâm của 'Ý', chính là trọng tâm của các hoạt động sống, giữ được nó sẽ chữa được bệnh tật kéo dài tuổi thọ, còn nếu mất đi sẽ già yếu suy vong.
Trung đan điền là trung tâm của 'Hình', khiếu này nếu thông thoáng thì lồng ngực sẽ khoáng đạt, cơ thể giãn ra, kinh mạch thông suốt.
Hạ đan điền là trung tâm của 'Khí', khí một khi không trở về với trung tâm, sẽ bị phân tán khắp nơi, sức lực mất đi nguồn gốc.
Vĩ Lư quan là trung tâm của 'Kình', một khi mở ra thì trên dưới sẽ thông thuận, lực truyền tới tứ chi, phát huy tối đa sức mạnh chỉnh thể thống nhất.
Như vậy, ở giữa xuơng bả vai của hai vai, song song trước sau với 'Trung đan điền', Giáp Tích quan nằm ở trong xương cột sống chính là trung tâm của 'Thế'!
Nó nằm ở điểm kết nối giữa hai vai, với người bình thường, xương bả vai ở hai vai nhô ra ngoài, chẳng những ảnh hưỡng đến Thế, mà còn gây trở ngại đến sự vận hành của Đốc mạch.
Người có thể duỗi được lưng tựa như kéo cung thì xương bả vai sẽ thu lại, cột sống tròn ra, hai cánh tay duỗi thẳng, Đốc mạch thông suốt.
Vì vậy, khiếu này một khi mở ra, sẽ có khí thế bao dung tất cả!
Răng rắc!
Khi khiếu thứ năm được mở ra, kén máu quanh người Lương Cừ cũng vỡ tan tựa như quả thông vỡ vụn, dược lực của Kỳ Lân Đại Đan cuối cùng đã được hấp thu hết.
Lương Cừ nhắm mắt lắng nghe.
Huyết dịch trào lên tựa như sông lớn biển lớn.
Trong lúc vận công, nhục thân không giây phút nào là không rung động, tựa như một chiếc âm thoa bị kích thích, có thể mơ hồ nghe thấy tiếng thú rống uy mãnh.
Tiếng Kỳ Lân rống tựa như Hổ báo lôi âm.
Vươn tay ra nắm lai, sức mạnh càng lớn hơn so với trước đó, mỗi lần cơ bắp xương cốt chuyển động đều phát sinh biến hóa nhỏ bé đến mức không thể nhận ra, sau đó là một cỗ kình lực đặc biệt xuất hiện – Kỳ Lân Minh Linh Kình!
Sinh cơ trước nay chưa từng có chuyển động trong cơ thể hắn, khí cơ tràn đầy khắp cơ thể, cả trong từng sợi tóc mỏng, có thể so với việc vào ngày Kinh Trập nghe được tiếng sấm mùa xuân đầu tiên!
Giờ mình rốt cuộc có thể sống được bao lâu đây?
Lương Cừ sinh ra một nghi vấn.
Tuổi thọ của vạn vật đã được trời định, một trăm hai mươi ba tuổi đã là cực hạn của phàm nhân.
Từ Tông Sư trở xuống, đều là phàm nhân, khó tránh khỏi cái chết.
Nhưng giữa phàm nhân với nhau cũng có sự khác biệt.
Sau khi đột phá cảnh giới Bôn Mã, Võ sư sẽ tràn đầy sinh cơ, có thể bớt bỏ trăm năm đau khổ tai họa trong đời, cho dù đến tám chín mươi tuổi vẫn tráng niên như ba bốn mươi tuổi.
Dáng vẻ của Dương Đông Hùng nhìn thì như ông cụ nhưng thật ra lại tràn đầy sinh cơ bên trong cơ thể, không khác mấy so với lúc ba bốn mươi tuổi, xuất hiện dáng vẻ già nua như vậy chỉ vì muốn giống Hứa thị.
Hơn nữa, theo như lời Dương Sư nói, ông tu luyện 'Vạn Thắng Bão Nguyên', chứa đựng tinh, khí, thần của một người, bên trong không bị hao tổn, bên ngoài không bị phát tán, lúc nào cũng tràn đầy bên trong cơ thể, tuổi thọ có thể ở vào khoảng một trăm lẻ tư tuổi.
Lương Cừ cũng tu luyện 'Vạn Thắng Bão Nguyên', nếu từ giờ tu vi không tăng tiến nữa, tuổi thọ có khả năng cũng sẽ ở vào khoảng một trăm lẻ tư tuổi.
Nhưng hắn lại cảm thấy, tuổi thọ của mình không chỉ có như vậy, hắn mơ hồ cảm thấy, có lẽ phải hai trăm tuổi...
Không tính các loại Bảo vật kéo dài tuổi thọ, đưa mắt nhìn khắp toàn bộ Đại Thuận, cũng chỉ có bò cạp ba ba là có thể ...
Do dung hợp với Trạch Nhung sao?
Lương Cừ cảm thấy cũng chỉ có khả năng này, hiện tại, hắn dường như cũng không thể nói mình hoàn toàn thuộc về hàng ngũ 'Loài người'.