Thành Thần Bắt Đầu Từ Thủy Hầu Tử (Bản Dịch)

Chương 480 - Chương 480: Trò Chơi

Chương 480: Trò chơi Chương 480: Trò chơi

Hai trăm năm!

Thời gian trôi nhanh như bóng câu qua nửa, tháng ngày dài như nước chảy hoa rơi.

Rất nhiều người không có khái niệm quá sâu sắc đối với dòng chảy của thời gian.

Nếu bắt đầu tính từ Lương Cừ, mỗi thế hệ cứ 25 tuổi là sinh con.

Tuổi thọ 200 năm, có nghĩa là hắn có thể chứng kiến cháu chắt đời thứ tám ra đời, tận tai nghe người đời sau gọi mình là Viễn tổ.

(Viễn tổ: tổ tiên xa).

Người bình thường sống được đến lúc tứ đại đồng đường đã là tốt lành lắm rồi.

Chứng minh rằng gia đình khá giả, lực lượng lao động dồi dào, không cần người già lao động cũng có thể áo cơm không lo, không cần lao động khổ cực, chịu áp lực thuế má, bởi vậy mà trường thọ.

Nhưng giữa Viễn tổ và Tằng tổ, còn cách nhau bốn đời là Thái tổ, Liệt tổ, Thiên tổ, Cao tổ nữa!

(Tằng tổ: ông cố, cụ (cha của ông nội), Cao tổ: kị (cha của ông cố), từ đó tính lên đời trước đó)

Đương nhiên là 25 tuổi sớm quá.

Nếu coi 200 năm là khoảng thời gian trưởng thành của phàm nhân, giai đoạn thanh niên sẽ kéo dài gấp đôi, thậm chí còn nhiều hơn!

Tam thập nhi lập sẽ trở thành sáu mươi thậm chí là bảy mươi.

(Tam thập nhi lập: người đàn ông khi 30 tuổi phải biết tự lập, gây dựng sự nghiệp cho mình, có khả năng nuôi sống bản thân và xác lập một vị trí nhất định của mình trong gia đình, xã hội)

Đại đa phần áp lực của con người trên thế gian đều đến từ tuổi thọ!

Trong số tuổi thọ có hạn này, con người ta phải thành gia, lập nghiệp, sinh con đẻ cái, nối dài hương hỏa, trong khe hở thời gian chật hẹp phải kiếm đủ những tài nguyên kể trên, bôn ba mệt nhọc, làm khó chính mình.

Nhưng một khi tuổi thọ kéo dài, thọ vượng, tựa như Từ Nhạc Long, năm nay ba mươi sáu, vẫn chưa lấy vợ sinh con, nhà họ Từ thịnh vượng, không cần gấp gáp việc kéo dài hương hỏa.

Hắn có rất nhiều thời gian để phung phí, không cần ở tuổi ba sáu đỉnh cao lo lắng đến những việc vặt vãnh như đời con cháu, bực tức, phiền muộn vì con cháu không nên thân.

Tuổi thọ kéo dài, cảm giác có cả đống thời gian để dùng, một đống lợi ích mang đến từ sự thoải mái về tinh thần khó có thể dùng lời nói được.

Lương Cừ còn rất rõ ràng rằng, hai trăm năm không phải cực hạn của mình.

Chỉ Trạch Nhung thôi đã khiến tuổi thọ hắn kéo dài như vậy, Thủy Vương Hầu thì sao?

Tông sư cộng thêm Thủy Vương Hầu thì sao?

Võ Thánh thọ 800 tuổi, Tông Sư thọ 300 tuổi.

Hai cái gộp lại, hắn sợ là Tông sư cảnh giới Trăn Tượng thôi đã sống lâu hơn Võ Thánh rồi!

Thoải mái thật!

Lương Cừ đứng thẳng người dậy, nhún vai, xương cốt toàn thân kêu vang.

Kén máu dính chặt rơi xuống từng tầng, tựa như thủy triều thực chất lấp đầy căn phòng.

Giáp Tích quan là trung tâm của 'thế', là khiếu thứ năm trong số chín khiếu, nối trên và dưới, là khiếu trung tâm.

Khiếu môn này mở ra, sự biến hóa ở bên ngoài là rõ ràng nhất, vượt xa tám khiếu khác.

Tinh khí thần cả người hiển nhiên bất đồng.

Nếu khi trước nói Lương Cừ trong lúc đi lại nằm ngồi tựa như đại giang đại hà, sóng lớn cuồn cuộn, liên miên không ngừng.

Thì nay chính là biển rộng không ngừng gợn sóng, càng rộng lớn, dung nhập hơn.

Nhìn thì tưởng như không còn gió to sóng cuộn nữa nhưng một khi gió lớn thổi qua, so với khi trước còn nguy hiểm hơn nhiều!

Lương Cừ vô cùng hài lòng đối với hiệu quả của Kỳ Lân Đại Đan.

Còn về món Bảo thực kia – Khô Vinh Tịnh Đế Liên, dùng Kỳ Lân Đan trước thì tạm thời chưa thể dùng được.

Dùng kháng sinh mà lại uống rượu, càng uống càng bệnh.

Thuốc bổ dùng quá nhiều có nguy cơ gây hại cho bản thân, càng đừng nói gì đến việc dùng hai loại cùng lúc.

Cho dù có dùng được thì chắc chắn cũng có không ít dược lực do dược hiệu xung đột mà bị tan đi, lãng phí mất.

Đại khải phải chờ mười ngày nửa tháng để triệt để tiêu hóa hết mới có thể cân nhắc đến việc tiếp tục sử dụng.

Kỳ Lân Hống trong xương cốt kinh mạch thu liễm gần như không còn gì, Lương Cừ dùng màng nước bao lại toàn thân.

Sau khi dung hợp với chỗ nước còn lại, đưa tay ra thăm dò, nước trong lỗ xoáy đều tỏa ra hơi nóng.

Chỉ dùng một viên Kỳ Lân Đại Đan, ba tấn nước trong lỗ xoáy trong lúc tuần hoàn đều biến thành nước nóng.

Quét mắt trong phòng lần nữa, A Uy co lại thành một quả cầu màu lam, trốn ở góc tối trong góc phòng để tránh nóng.

Một vòng tròn màu đen vờn quanh trung tâm boong thuyền nơi hắn khoanh chân ngồi, vô cùng đều đặn, tựa như một quả pháo lớn nổ trong khoang thuyền.

Lương Cừ vươn tay ra dùng móng tay cào vòng tròn màu đen trên mặt đất.

Lau không sạch.

Màu đen là một tầng mỏng bị cacbon hóa nhẹ ở nhiệt độ cao trên bề mặt boong thuyền, muốn xóa bỏ, chỉ có thể cạo toàn bộ bề mặt cho sạch sẽ.

Hy vọng không phải đền tiền. ... ...

Năm ngày sau.

Ba mặt trời treo cao trên bầu trời, cả một vùng sông nước lớn đều tỏa ra ánh sáng trắng lóa mắt.

Gió sông nóng hừng hực thổi xuyên qua quần đảo, tựa như đối mặt với một cái bếp lò.

Trên boong thuyền của lâu thuyền, các quân sĩ để trần nửa thân trên, làn da bị thiêu đốt dưới ánh mặt trời lộ ra màu đỏ bừng.

Dưới nhiệt độ cao, cho dù bọn họ có không làm gì, chỉ phơi mình thôi cũng đã toát ra không ít mồ hôi nóng.

Nhóm người Kha Văn Bân cũng để trần nửa thân trên, tắm mình dưới ánh nắng, thân thể cường tráng màu lúa mạch bóng loáng.

Trong tay Hạng Phương Tố cầm một thanh trường thương, chỉ về hướng một hòn đảo lớn, đứng trên lan can hét to.

"Nói lại lần nữa, thanh thương này, ta sẽ ném tới hòn đảo cao nhất phía đối diện.

Ai đem thương về trước, thưởng một vò rượu, ba bình Bổ Khí Đan, ba con Bảo Ngư, mười Kê Quan Qủa, trăm đồng tiền!

Ta không quan tâm các ngươi là trộm! Là cướp! Hay là lừa!

Chỉ cần không đổ máu, các ngươi thích làm sao thì làm, nghe rõ chưa!?"

"Đã rõ!!"

Tiếng hô vang của trăm người chấn động đến mức tai cũng muốn điếc cả đi.

Những người đứng quanh không tham gia cũng bị lây nhiễm, cùng vẫy tay theo, háo hức muốn thử.

Khoảng thời gian chờ khói đen tan đi hết khó tránh khỏi buồn chán vô vị.

Đặc biệt là trong ngày Bính Hỏa nóng bức, phải nghĩ cách để tinh lực mọi người có chỗ xả, có việc làm.

Vậy nên cảnh tượng trước mắt này cứ như vậy mà xuất hiện.

Phần thưởng ba bình Bổ Khí Đan, ba con Bảo ngư, mười Kê Quan Qủa, một trăm đồng không thể coi là hậu hĩnh, nhưng đây là cơ hội tốt để thể hiện thực lực của mình với cấp trên, người tham gia cực đông.

Buổi sáng một lần, buổi chiều một lần, thỉnh thoảng hứng lên tối đến còn thêm lần nữa.

Hôm đầu tiên là Từ Nhạc Long đích thân ném thương, mấy ngày sau đó là nhóm người Hạng Phương Tố.

Thêm chút thú vui cho cuộc sống nhàm chán trên thuyền.

Bên phía Vệ Lân cũng tương tự như vậy, chỉ là nội dung hơi có chút khác biệt.

"Được! Là đại nam nhi tốt của Hà Bạc Sở ta!"

Hạng Phương Tố cười dài một tiếng, nhảy lên boong thuyền, không cần chạy lấy đà, ngửa người về sau, ném mạnh trường thương ra.

Boong thuyền chấn động, trong không trung bùng lên một làn khói trắng, trường thương sơn đỏ trong nháy mắt biến mất.

Tầm mắt còn chưa kịp bắt được bóng hình của trường thương thì trên vách tường phía hòn đảo nơi xa đã bị nổ ra một cái hố sâu.

Vết nứt trên vách đá lan ra như mạng nhện, những tảng đá vỡ lăn tròn theo vách đá, rơi xuống sông.

Hàng trăm Võ sư nhìn chằm chằm vào hố, phát ra tiếng gầm, dẫm lên lan can nhảy xuống nước.

Trên mặt nước xuất hiện từng mảng bọt nước trắng xóa, cả trăm người bơi nhanh, liều mạng lao về phía trước, hòng muốn đứng đầu.

Đám cá heo ở bên cạnh hóng chuyện cũng tham gia cùng, có con còn cố tình chạy đến trước nhất chờ đợi, trêu ghẹo Võ sư.

Hạng Phương Tố ở trên boong thuyền cổ vũ trợ uy, cả boong thuyền náo nhiệt ầm ỹ, ngay cả Lương Cừ cũng bị bầu không khí này lây nhiễm.

Đương nhiên, hắn sẽ không đi tranh với mọi người.

Ai cũng biết hắn từng chiến thắng trong lần tỉ thí bơi lội với Hành Thủy Sứ Lục Phẩm – Vệ Thiệu. Hắn xuống đó tranh món lợi nhỏ nói ra ngoài không hay cho lắm.

Tốc độ bơi của Võ sư dưới nước cực nhanh, người dẫn đầu kéo giãn khoảng cách gần 200 mét so với người theo sau.

Bọn họ bơi một phát mấy dặm liền, trèo lên trên vách núi, người có tốc độ nhanh nhất nhảy lên trên như một con vượn.

Đang định rút trường thương ra thì hắn chợt ngẩn người, chỉ về phương xa.

"Khói đen tan rồi!"

Bình Luận (0)
Comment