Ba người vào chuồng ngựa liền nhìn thấy Xích Sơn, hai mắt Tiểu Lại đi bên cạnh Chủ Bộ tỏa sáng, chạy lên xem phẩm chất của nó.
Hắn nhìn từ răng ngựa cho đến đuôi ngựa, lại nhìn móng ngựa, nét tán thưởng trong mắt càng ngày càng đậm.
Xích Sơn như cảm nhận được, nó cao ngạo ngẩng đầu lên.
"Lương đại nhân đúng là chịu bỏ vốn, trong số ngựa Ngũ phẩm, con có phẩm chất như thế này cũng tương đối hiếm gặp, ngài hẳn là đút cho nó ăn không ít Bảo thực đúng không?"
Tiểu Lại là Sô Lại, chuyên môn chăm sóc ngựa ở Mã Chính, muốn biết một con ngựa có được nuôi tốt hay thông thì chỉ cần nhìn bờm ngựa.
(Mã Chính: đơn vị chịu trách nhiệm nuôi dưỡng, chăm sóc ngựa thời cổ đại)
Bờm của Xích Sơn rũ xuống một cách tự nhiên, trơn mượt bóng loáng, từng sợi tinh tế rõ ràng, đấy là biểu hiện của việc được nuôi dưỡng vô cùng tốt.
Nhất là cặp mắt ngựa kia, sáng ngời có thần, như có điện quang, tinh lực hiển nhiên dồi dào tràn đầy.
Nếu chỉ ăn lương thảo bình thường sẽ không có được phẩm chất như vậy, tất nhiên là phải dựa vào việc ăn Bảo thực, còn không phải thỉnh thoảng mà là thường xuyên cho ăn, ba ngày ăn hai bữa.
"Đúng là cho ăn không ít"
Lương Cừ mỗi ngày đều thu hoạch được Bảo Ngư, sau khi đại quân Cá heo gia nhập, nhiều lúc còn một ngày thu hoạch được năm sáu con, Tinh hoa Thủy Trạch cũng được hơn mười điểm.
Thường xuyên cho Xích Sơn ăn chút đồ thừa, mài xương cá thành bột phấn rồi trộn lẫn với lương thảo, đương nhiên phải phát triển tốt rồi.
Cũng không tốn kém gì, đều là tự sản tự tiêu, còn chưa bàn tới việc trong nhà Phạm Hưng Lai chỉ chăm sóc có một con ngựa là Xích Sơn, tinh lực đều dồn hết lên người nó, chăm sóc vô cùng chu đáo.
Nhưng trong lòng Sô Lại không nghĩ như vậy.
Bảo thực, Bảo nhục đều cần tiền, có thể bỏ ra số tiền lớn như vậy, tất nhiên phải là người yêu ngựa, trong lòng ngay lập tức nảy sinh hảo cảm, sự không cam lòng do lúc đầu bị sắp xếp vào sứ đoàn, phải chạy ngàn dặm xa xôi đến đây đều tan thành mây khói, ánh mắt mang theo ba phần kính nể.
Lương Cừ chẳng hiểu ra làm sao, chỉ đưa hộp gỗ đàn hương đựng Thăng Phẩm Đan ra.
Sô Lại tiếp nhận hộp gõ, lấy Thăng Phẩm Đan ra.
Ngay giây phút Thăng Phẩm Đan được lấy ra, Xích Sơn liền đỏ mắt, đạp lên cột ngựa, ý đồ nhô đầu ra ăn đại đan.
Mấy người chăm sóc ngựa quanh đó không dám tới gần, bọn họ kéo không nổi con ngựa lớn lợi hại như nó.
Đương lúc Sô Lại nắm viên đan trong lòng bàn tay, rút thanh chủy thủ ra cắt nhỏ, trộn lẫn vào sữa chuẩn bị tốc chiến tốc thắng thì nghe thấy Lương Cừ ở bên cạnh quát lớn một tiếng.
"Yên!"
Đôi mắt mở to của Xích Sơn một lần nữa thanh tịnh trở lại, nó không đạp lên cột ngựa nữa, chỉ cúi đầu xuống, nhìn chằm chằm đại đan.
Một sợi nước bọt kéo dài nhỏ xuống máng, đặc sệt như nhựa sao su.
Trời!
Sô Lại kinh ngạc quá đỗi.
Long Huyết Mã khát cầu Thăng Phẩm Đan là điều tự nhiên, bản năng quấy phá, không thể khống chế nổi, không khác gì lúc phát tình.
Vấn đề không phải muốn hay không, mà là nhị đệ có nghe hay không.
Hắn làm Sô Lại ở Mã Chính đã lâu, cho đến nay cũng chưa từng thấy Long Huyết Mã nào từ Tam phẩm trở xuống có thể khắc chế dục vọng của mình trước Thăng Phẩm Đan.
"Lương đại nhân nếu đến Mã Chính làm Sô Lại, tương lai trở thành Thái Bộc Khanh cũng không phải không có khả năng đâu"
"Không có tham vọng này"
Lương Cừ cười cười, nhắc đến việc này hắn cũng không biết vì sao, bản thân mình dường như trời sinh khắc chế loài ngựa.
Hắn nhớ tới bức tượng đá con khỉ ngồi xổm dùng để buộc ngựa ở cửa nhà mình.
Có lẽ nguyên nhân là do khỉ khắc ngựa?
Xích Sơn an tĩnh trở lại, Sô Lại cũng không cần phải vội vàng nữa, chậm rãi điều chế viên đan dược lớn kia, cho nó ăn từng chút một.
Ăn hết xong cả viên đại đan ước chừng mất một khắc đồng hồ, Xích Sơn bắt đầu đi qua đi lại, nhiệt độ cơ thể dần tăng lên.
Mấy con ngựa lớn quanh nó dần cảm thấy bất an, lui đến một góc của chuồng ngựa, ngay cả lương thảo cũng không ăn nữa.
Sô Lại nói:
"Thăng Phẩm cho Long Huyết Mã đại khái mất hơn nửa canh giờ, nếu Lương đại nhân có việc bận gì, cứ để ta ở đây trông coi là được rồi"
Lương Cừ lắc đầu, nửa canh giờ cũng không tính là lâu.
Xích Sơn nóng đến ngu người, từ miệng mũi nó phun ra khí nóng, cái đầu không ngừng lắc lư.
Sô Lại mượn thùng gỗ tới, xối nước lạnh lên người Xích Sơn, dòng nước lăn qua làn da nó, bốc lên từng đợt khói trắng.
Nửa khắc đồng hồ nữa lại trôi qua, máu tươi to như hạt đậu nhỏ xuống từ mũi Xích Sơn.
Lương Cừ nhìn về phía Sô Lại, Sô Lại nhanh chóng giải thích:
"Đây là hiện tương bình thường, nó đang muốn thay máu mọc vảy"
Mọc vảy?
Lương Cừ nhìn chằm chằm Xích Sơn, máu tươi từ mũi nó tuôn ra càng ngày càng nhiều, sau khi chảy xuống cả một mảng trên mặt đất, một đường thẳng kéo dài từ trán cho đến chóp mũi nó vậy mà dần dần mọc ra từng tầng vảy nhỏ mịn!
Vảy rất hẹp, chỉ rộng chừng một ngón tay, tựa như một đường trung tuyến trên đầu, vô cùng nhỏ mịn, không nhìn kỹ sẽ nhìn không ra.
Không chỉ có phần đầu, mà phần ngực, xương bả vai và vị trí hai bên cổ của Xích Sơn cũng bắt đầu sinh ra lớp vảy màu đỏ thẫm!
"Quả nhiên là lai Long Huyết"
Lương Cừ có hơi ngạc nhiên, Triều Đình không phải là bắt được một con rồng rồi lai giống sinh sôi đấy chứ?
Rồng, thuộc tính Thủy thì phải?
Sao không khống chế được nhỉ?
Phần Lục thú vượt xa phần Thủy thú sao?
Lương Cừ cảm thấy có lẽ chính là nguyên nhân này, trước hôm nay, bề ngoài của Xích Sơn không khác gì những con ngựa bình thường khác, cùng lắm là hùng tráng hơn, mãi cho đến hôm nay, thăng cấp lên Tứ phẩm, mới xuất hiện đặc trưng dị chủng.
Không biết đến Tam phẩm rồi Nhị phẩm sẽ có dáng vẻ thế nào nữa?
Nửa canh giờ thoáng cái trôi qua, Xích Sơn dần dần bình phục.
Sô Lại giội một thùng nước cuối cùng lên người nó, lau phần nước đọng dính trên mặt đi, kiểm tra các phẩm chất đặc thù trên người Xích Sơn, vô cùng vui mừng.
"Thành công rồi! Phần đầu, ngực, vai của nó đều có vảy, chính là đặc trưng của Tứ phẩm, hơn nữa con Long Huyết Mã này của ngài bản thân đã có căn cơ tốt, lớp vảy ở phần ngực nối liền với phần vai, dạng phẩm chất này, trong số mười con cũng chỉ có một hai con thôi!"
Lương Cừ tiến lên trước, sờ đầu Xích Sơn.
Lớp vảy mới mọc trên người nó có màu đỏ thẫm, cực kỳ nhỏ mịn, được ẩn giấu dưới lớp lông, chỉ có ở vị trí ngực bụng là rõ ràng, tựa như trời sinh đã có một lớp áo giáp, nối liền với nhau tạo thành hình chữ 'V', bảo vệ những bộ phận trí mạng.
Dùng móng tay gõ lớp vảy lại phát ra âm thanh như gõ vào kim loại, vô cùng bất phàm.
Hình thái chỉnh thể thật ra không có biến hóa gì quá lớn, chỉ là cao hơn, cường tráng hơn một ít, nhưng về khí tức lại mạnh hơn rất nhiều, nhìn qua càng thêm uy phong.
Lương Cừ hàn huyên cảm tạ một hồi với Chủ Bộ và Sô Lại, gấp không chờ nổi mà cưỡi lên Xích Sơn, kéo lấy dây cương.
Còn chưa chờ người chăm ngựa mở chuồng ngựa ra, Xích Sơn hơi đạp chân xuống đất, cả con ngựa đã tựa như mãnh hổ qua núi, nhảy qua chuồng ngựa cao hơn một mét.
Ngay sau đó quang cảnh xung quanh Lương Cừ nhanh chóng lui về phía sau, cơn gió cường đại ập vào mặt, khiến hắn không thể không đè thấp cơ thể xuống.
Người qua đường xung quanh ngẩng đầu lên chỉ kịp trông thấy một cái bóng màu đỏ mơ hồ, khi phản ứng lại thì đã thấy bên người có gió lớn, cái bóng màu đỏ kia đã biến mất không thấy đâu nữa.
"Gặp quỷ giữa ban ngày sao?"
Móng ngựa kéo theo vụn cỏ, tung bay giữa không trung, mấy con cua nhô ra khỏi hang đi tìm đồ ăn sợ quá phải trốn vào bùn cát bên bờ.
Trong nháy mắt, Lương Cừ đã tới bến thuyền Thượng Nhiêu quen thuộc, giữa hai chân có thể cảm nhân được phần ngực bụng của Xích Sơn đang không ngừng lên xuống, hiển nhiên là vừa rồi đã dùng toàn lực để chạy, có hơi thở hổn hển.
Nhưng là...
Từ Hà Bạc Sở đến bến thuyền Thượng Nhiêu khoảng chừng sáu dặm, mất bao nhiêu thời gian vậy?
Lương Cừ không có đồng hồ nên không thể tính toán thời gian chính xác, nhưng hắn ước chừng tuyệt đối không vượt quá một phút!
Tốc độ vậy mà lại nhanh như vậy!
Tới lui như gió!
Còn là gió lớn!
Người bình thường qua nhà hàng xóm chơi chắc cũng không nhanh như vậy đâu nhỉ?
Lương Cừ vui mừng, ôm lấy đầu của Xích Sơn, dùng chủy thủ cắt ngón tay, một lần nữa viết xuống chữ 'Thủy' trên trán nó.
Máu tươi lưu lại trên lớp vảy chỗ trán Xích Sơn, dưới sự thôi thúc của một sức mạnh kì lạ nào đó mà ngưng tụ mãi không tan.
Huyết quang nở rộ, huyết dịch co vào phía dưới lớp vảy, trong phút chốc, con ngươi của Xích Sơn mở to.
Một người một ngựa sống chung đã lâu, nó về cơ bản không có ý định chống cự.
Một cỗ liên kết tinh thần vô cùng thuận lợi xuất hiện bên trong thức hải của Lương Cừ.
Khống chế Xích Sơn.
Thành công!