Thành Thần Bắt Đầu Từ Thủy Hầu Tử (Bản Dịch)

Chương 506 - Chương 506: Cóc Không Chân

Chương 506: Cóc không chân Chương 506: Cóc không chân

Sóng nước nhu hòa, dây leo tỏa ra ánh huỳnh quang.

Trong hang động trống trải tĩnh mịch, bộ lông rực lửa của Xích Hỏa Điểu được vò lại vứt lung tung ở trong góc, phần nếp gấp có không ít bùn cát rơi lên.

Trên tảng đá đươc thay thế bằng một tấm da dài màu lam nhạt, tỏa ra ý lạnh nhàn nhạt.

Cóc ca nằm tựa trên tấm da đó, màng móng vuốt duỗi ra rồi cuộn lại, vài khúc gỗ lăn xuống từ trên cái bụng trắng bóc của nó.

Nó nhặt hai khúc gỗ dài lên, ghép chúng vào với nhau theo khoảng trống phù hợp, mới ghép được vài cái đã lại vứt lên trên bụng.

Buồn bực chán ngán.

Lúc đầu còn cảm thấy Khóa Sáu Mặt rất mới mẻ, chơi vui, chơi xong lại thấy tẻ nhạt vô vị, rơi vào trạng thái giữa muốn sờ vào và không muốn sờ vào.

"Mấy ngày rồi vẫn chưa có thuyền mới! Không biết tiểu lão đệ lúc nào thì đến đây"

Cóc ca thở dài, khiến cả hang động đều dâng lên sóng triều.

Đám dây leo đang cắm rễ ở vách đá hóa thành những con rắn, gắt gao ôm lấy rất nhiều đồ vật, miễn cho chúng bị thổi bay ra ngoài.

Trong lúc Cóc ca chờ đợi, không có việc gì làm, ngậm lấy cây gậy gỗ cắn chơi, bên ngoài hang động hiện lên ba bóng đen mơ hồ.

Lờ mờ có thể nhìn thấy ba bóng đen kia đều có dáng dấp béo lùn, tứ chi dài nhỏ, hai chân sau tráng kiện co lại rồi đạp một cái, cùng nhau bơi tới.

Ầm!

Bùn cát bốc lên.

Một con Cóc già không lớn bằng bàn tay Cóc ca, hai tay để ở sau lưng, rơi xuống mặt đất, cát bụi bay lên cuồn cuộn.

Theo sát phía sau lưng Cóc già là hai con Cóc da xanh cũng rơi xuống mặt đất.

Hai con Cóc có thể trạng to hơn nhiều, cát bụi cuốn lên còn cuồng bạo hơn, tận mười mấy mét, chỉ trong phút chốc đã che đi dáng người của Cóc già.

"Khụ khụ, Đại Béo! Nhị Béo! Nói bao lần rồi, chạm đất nhẹ thôi, chạm đất nhẹ thôi! Không được tranh nổi bật với ta!"

"Thế nhưng trưởng lão, ngài cũng chạm đất thế này mà"

"Ta là trưởng lão! Ta là trưởng lão đấy! Trưởng lão không cần chạm đất nhẹ nhàng! Trưởng lão! không! cần! chạm đất! nhẹ nhàng!"

Cóc già nhảy dựng lên, gõ mạnh lên đầu hai con Cóc lớn kia một trận.

"Đại Béo, Nhị Béo biết sai rồi"

Hai con Cóc lớn cúi đầu nhận sai.

Cóc già lúc này mới bỏ qua, nó xoay người nhảy đến trước mặt chủ nhân chân chính của hang động, trên mặt toàn là vẻ nịnh hót:

"Đại vương! Đại vương! Vô thượng thần binh mà ngài muốn, lão thần đã đúc xong cho ngài rồi đây!"

Không cần nó phải nói, Cóc ca cũng đã để ý tới 'Vô thượng thần binh' trên lưng Đại Béo Nhị Béo.

Thần binh có cán dài, phần đỉnh tách ra hai bên thành hình trăng lưỡi liềm, mỗi bên đều có treo một cái xẻng nhọn nhỏ.

Xét về mặt tạo hình, không khác mấy so với cái mỏ neo sắt mà tiểu lão đệ đưa cho nó!

Tốt tốt tốt!

Tâm tình Cóc ca phấn chấn, nó tiến lên trước túm lấy thần binh vác lên vai, dựa vào Võ học mình học qua, múa may một hồi.

Mỏ neo lớn khuấy động sóng nước, bão cát nổi lên, chấn động cuồn cuộn.

Dây leo giữ nhà trong động nhanh chóng sinh trưởng kết lại thành lưới, bịt chặt cửa hang.

Khí thế hung mãnh này xuyên thấu qua tầng tầng gợn sóng, ảnh hưởng đến mặt sông Giang Hoài, vùng sông nước vốn đang phẳng lặng mà nay sóng nước cuồn cuồn ngập trời!

Nếu như quanh đây có người, chắc chắn sẽ thuyền hủy người chết!

"Đại vương thiên hạ vô địch!"

"Đại vương là thiên hạ đệ nhất Cóc!"

"Đại vương là Cóc đẹp nhất, kỳ tài nhất thiên hạ!"

Hai con Cóc da xanh nhảy nhót, vỗ móng vuốt cao giọng khen hay.

Thấy Đại vương nhà mình uy mãnh như thế, không còn si mê nghiên cứu những thứ dâm kỹ tinh xảo vô dụng của nhân tộc nữa, Cóc già trong lòng chua xót, nước mắt đầy mặt.

"Đại vương ra lệnh cho lão thần rèn đúc vô thượng thần binh như thế, nhất định là muốn đi chém giết Ác Giao Long kia, đoạt lại Long Cung, xây dựng lại Yêu Đình vinh quang khi xưa!

Đại vương! Lão thần chờ ngày này đã rất lâu rồi, nhưng Quân để thần chờ, thần không thể không chờ, dù cửu tử cũng không hối hận.

Hôm nay có được thần binh này, lo gì đại nghiệp không thành! Giao Long kia cho dù chiếm lấy di trạch, cũng chỉ là hạng liều chết! Có thể thống lĩnh Thủy tộc trong thiên hạ, nhất định phải là tộc Thủy Cóc chúng ta!"

Cóc già nói năng dõng dạc, nướt bọt tung tóe, trộn lẫn ở trong nước.

Hai con Cóc da xanh vụng trộm nâng móng vuốt lên, đẩy dòng nước quanh mình đi.

Cóc đại vương làm nóng người xong, đặt mỏ neo lớn xuống, ngoáy cái tai.

Lại nữa rồi.

Từ khi nó trở thành Tứ trụ Yêu Đình của vùng sông nước này, Cóc già suốt ngày lảm nhảm bên tai nó, gì mà nhất thống Giang Hoài, vào ở Long Cung, hưởng ba ngàn Cóc mỹ nữ.

Bản thân nó còn thường xuyên vơ vét binh thư, điển tịch của nhân tộc, tư khoe mình là Cóc Thái Công, Giang Tả Cóc Lang, gặp Cóc khác lúc nào cũng nhắc tới cơ đồ bá nghiệp của tộc Cóc, muốn để cá trong sông phải nộp thuế, muốn Cóc nào cũng có cá ăn, an hưởng thái bình thịnh thế.

Cái gì mà Long Cung, Cóc mỹ nữ.

Còn không bằng mô hình thuyền.

Nếu không phải từ nhỏ được Cóc già nuôi lớn, Cóc ca cũng không muốn nghe.

Nó tựa vào cửa hang ngủ gà ngủ gật, chờ đến khi Cóc già nói khô cả cổ, ngừng lại chút để nghỉ ngơi thì Cóc ca mới hồi thần, tưởng là Cóc già đã nói xong, khoát tay muốn để mấy con Cóc quay về, không ngờ, từ thông đạo Ám Lưu cách đó không xa, đột nhiên dòng nước khuếch trương cuồn cuộn.

Nheo Béo lăn ra từ trong thông đạo, trời đất quay cuồng, mắt thấy sắp phải nằm úp đất, nó dùng sức xoay người, cứng rắn đánh ra một cái lốc xoáy ở trong nước, sau khi xoay một vòng liền vững vàng rơi xuống đất.

Tới lui nhiều lần như vậy, nó đã thành công nắm bắt tư thế đẹp nhất khi tiếp đất!

Không phải nuốt một ngụm cát nào cả!

Ở cửa hang, sự xuất hiện đột ngột của Nheo Béo khiến Cóc già cả kinh nhảy nhót kêu to.

"Thích khách! Có thích khách! Đại Béo! Nhị Béo! Hộ giá! Mau hộ giá!

Ghê tởm! Quân không cẩn mật thì mất thần, thần không cẩn mật thì mất mạng, chỉ trách lão thần bị sắc đẹp mê hoặc, kể chuyện Đại vương muốn rèn đúc thần binh cho Cóc nương ở đầu thôn, khiến Ác Giao Long kia trộm biết thông tin!

Đại vương yên tâm, lão thần dù có mất mạng cũng phải chém hạ tên thích khách này!

Tặc tử lớn mật! Dám lẻn vào đây ám sát Đại vương! Hôm nay nhất định sẽ khiến ngươi có đến mà không có về, nạp mạng đi!"

Nheo Béo vừa mới xông ra khỏi Ám Lưu, còn chưa kịp chào hỏi Cóc ca đã trông thấy một con Cóc già nhảy nhót, cao giọng gào thét, sau đó vác theo hòn đá xông tới, kết quả là vừa nhảy ra ngoài liền bị Cóc đại ca của nó xách lên.

Tình huống gì thế này?

Còn có những con Cóc khác nữa sao?

Tảng đá phá tan dòng nước rơi xuống bùn cát.

Cóc già bị nắm lấy tay, lơ lửng giữa không trung, hai cái đùi Cóc nhảy nhót loạn xạ.

"Đại vương không cần lo lắng cho lão thần, là con chết hiếu, là thần chết trung, lão thần chết thì có đáng gì!"

Khuôn mặt Cóc ca nhăn nhúm cả lại, một lát sau, con ngươi của nó chuyển động:

"Trưởng lão nhầm rồi, nó cũng là Cóc mà!"

Cóc già sững sờ, không còn nhảy nhót nữa, nó cúi đầu xuống nhìn Nheo Béo ở đáy nước.

Cóc?

Cái thứ đồ chơi này vậy mà lại là Cóc?

Cóc già lâm vào một vòng luẩn quẩn tự hoài nghi chính mình, Cóc ca bên kia càng nghĩ càng ra nhiều, càng bịa càng đầy đủ, nó thề son sắt, nói chắc như đinh đóng cột.

"Nhất thống Thủy tộc Giang Hoài sao đủ được? Thân là tộc Cóc, tầm nhìn không thể chỉ giới hạn trong vùng sông nước Giang Hoài nhỏ bé này được, phải nhìn rộng ra.

Chúng ta dù ở trên nước hay dưới nước đều có thể hành động tự nhiên, nên ăn sạch cả hai đầu! Con Cóc kia thông minh bất phàm, là ta cố ý chọn ra, sắp xếp làm thám tử bên bờ sông! Bởi vậy thường xuyên tới lui thông qua thông đạo Ám Lưu!"

Cóc già vùng vẫy thoát ra, nó nhảy đến trước mặt Nheo Béo, ôm lấy khuôn mặt to béo của Nheo Béo, dán con mắt sát lại gần, ánh mắt tràn ngập vẻ hoài nghi.

"Ngươi cũng thuộc tộc Cóc sao?"

Nheo Béo tránh khỏi móng vuốt của Cóc già, nó dùng vây cá vỗ vỗ bụng mình, ra hiệu nó cũng có cái bụng trắng bóc như tộc Cóc, lại béo, không có vảy, hoàn toàn giống y hệt Cóc!

"Đã là Cóc, vì sao không có tứ chi?"

Ánh mắt Cóc già tràn ngập dò xét.

Nheo Béo không nghĩ ra nổi, nó điên cuồng truyền tin tức, tìm cách phá giải tình thế, đột nhiên, thanh âm của thiên thần truyền tới, giúp nó phá tan mây mù nhìn thấy trời xanh.

Đối mặt với Cóc già, Nheo Béo uể oải cúi đầu, không ngừng thở dài.

"Ta hỏi ngươi sao không có tứ chi, ngươi thở dài làm gì?"

Nheo Béo ấp ủ cảm xúc, đầu nghiêng một góc 45 độ nhìn lên mặt nước, hai cài râu dài không ngừng ra hiệu.

"Hồi nhỏ chạy trốn khỏi miệng rắn, mất tứ chi!"

Cóc già nghe vậy trợn mắt há mồm.

Nheo Béo dùng sức gật đầu, khuôn mặt lộ vẻ bi thương.

Từ nay về sau, nó là một chủng mới trong tộc Cóc – Cóc không chân!

Bình Luận (0)
Comment