Lương Cừ cảm thấy để riêng từng tấm từng tấm một mà ghép thì quá là làm khó Cóc ca.
"Ta thử trước xem đã."
Lưu Toàn Phúc không dám đáp ứng luôn, thân là thợ mộc có thâm niên, hắn hiểu rõ độ khó trong đó.
Đồ nhỏ thì đơn thuần chỉ là vận dụng đầu óc. Đồ lớn thì phải xem vật liệu có làm được không.
Dù là thuyền sau khi đã thu nhỏ cũng vào khoảng mười mét, không phải là loại thuyền nhỏ chỉ lớn bằng bàn tay.
Muốn dùng lỗ mộng trực tiếp ghép vào nhau, như vậy sẽ phải đục thật rộng, thật sâu mới ổn, bằng không sẽ vô cùng yếu ớt, không lắp nổi, chỗ nối dễ bị gãy.
Nếu dùng Bảo mộc trong truyền thuyết...
Giá cả không khỏi quá đắt.
"Không sao, cứ thử đã rồi tính sau, không làm được thì làm theo hình dáng bây giờ cũng được."
Lương Cừ không quá để tâm, hắn phụ trách đưa ý tưởng, Lưu Toàn Phúc phụ trách thực hành, còn có được hay không lại là chuyện khác.
Lắp một mô hình lớn cỡ bàn tay thậm chí cỡ nửa người cũng được, nhưng phóng to lên mười mét, có thể làm được hay không quả thực vẫn là một dấu chấm hỏi.
"Cũng giống lần trước, tối nay ta sẽ tới lấy, Phúc thúc để cửa cho ta là được"
"Được, đảm bảo không ai biết"
Lưu Toàn Phúc cẩn thận cất ngân phiếu đi.
Về đến nhà.
Nhóm Hải ly và Rái cá sông đang phối hợp làm việc, khí thế ngất trời.
Lương Cừ đang định gọi tộc trưởng nhà Rái cá sông qua, bàn bạc chuyện thuyền viên, trong liên kết tinh thần đột nhiên truyền tới tin tức của Nheo Béo.
"Cóc già muốn tới?"
Tình huống gì vậy?
Nheo Béo bắt đầu kể lại những gì nó trải qua.
Lương Cừ khẽ nhíu lông mày.
Một lúc sau.
"Để nó qua đây đi"...
Khu vực nước sâu.
Trước thông đạo Ám Lưu.
Cóc già nửa tin nửa ngờ duỗi móng vuốt ra, quả thật cảm nhận được một lực hút cường đại.
"Xuyên qua thông đạo, có thể qua lại giữa khu vực nước cạn và khu vực nước sâu sao?"
Nheo Béo gật đầu.
Cóc già vô cùng kinh ngạc, không ngờ bên người Đại vương vậy mà lại ẩn giấu một nơi nguy hiểm như vậy.
Nheo Béo vỗ bụng, bảo Cóc già yên tâm.
Ra hiệu nó đã đả thông một cứ điểm ở phía đối diện, đại diện cho tộc Cóc, thành công xâm chiếm một phần địa bàn Nhân tộc!
Cóc già nửa tin nửa ngờ, suy tư nửa ngày, vẫn quyết định tự mình qua đó xem xem.
Nó tạm thời tin tưởng thân phận của Nheo Béo, dù sao thứ đồ quái lạ này giống hệt như tộc Cóc khi còn bé, có lẽ thật sự là một chủng loại đặc thù nào đó.
Cóc lão đại cũng hiếu kỳ, nó lần đầu tiên nghe nói có cứ điểm, chỉ tiếc rằng, Đại Yêu không thể đến gần bờ, thông đạo Ám Lưu cũng không thể đưa nó đi được.
Chỉ có Cóc già với dáng người nhỏ là phù hợp yêu cầu.
Kết quả là...
"Úi chà chà, cái eo của ta!"
Trời đất quay cuồng một trận, Cóc già ngã xuống theo tư thế chó đớp phân.
Nheo Béo vững vàng rơi xuống bên cạnh cười to, Cóc già tức giận chửi ầm lên, cái gì mà đồ vô tri vô lễ, bất kính với Cóc già hơn trăm tuổi như nó, vân vân.
Nheo Béo ngửa bụng ra, ra hiệu nó nếu nghe nữa sẽ chết mất.
Cóc già miễn cưỡng bỏ qua, chắp tay giả bộ cao nhân.
"Mau dẫn ta tới cứ điểm của tộc Cóc đi!"
Bơi lội một hồi.
Cóc già xuyên qua mạch nước ngầm, trên đỉnh đầu là một mảnh hoa sen, con ngươi hẹp dài lộ ra, cẩn thận đảo mắt.
Hồ nước to rộng, sóng gợn lăn tăn, mặt trời chiếu rọi rực rỡ, nhiệt độ nước ở đây ấm hơn nhiều so với khu nước sâu.
Lão Trai Tượng đang tắm mình trong ánh nắng, Hải ly thì bận rộn quét dầu, Rái cá sông vận chuyển thanh gỗ...
Đủ loại Thủy thú hài hòa sống chung, bình an vô sự, y hệt hình dáng Thủy thú nhạc viên!
Cóc già há to mồm, sự kinh ngạc trong lòng không gì sánh kip.
Là thật!
Qủa thật là cứ điểm của Thủy tộc!
Còn là ở một đình viện!
Thời gian quật khởi của Cóc ca quá ngắn, dưới sông không có Cung điện, không có lầu các vàng son lộng lẫy, chỉ có một hang động vách đá nho nhỏ.
Cóc già sao có thể chưa từng nghĩ đến việc có một tòa đại điện cho tộc Cóc, tình cảnh này, nó chỉ từng ảo tưởng khi đọc sách, đây là lần đầu tiên nhìn thấy trong hiện thực!
Tộc Cóc chiếm được một cứ điểm ở địa bàn của Nhân tộc!
Tộc Cóc cũng có đình viện của riêng mình!
Trong lòng Cóc già chua xót, đủ loại chuyện cũ hiện ra.
Giờ phút này, nó nghĩ tới tiên vương, nghĩ tới nòng nọc, nghĩ tới Cóc nương nở nang đẹp đẽ ở đầu thôn, không khỏi ngửa mặt lên trời thở dài.
"Lão thần có chết cũng không tiếc nuối!"
Đương lúc Cóc già giả bộ vuốt râu, bùi ngùi mãi không thôi, Nheo Béo dùng sợi râu dài chọc vào phía sau lưng nó.
Chờ Cóc già quay người lại, nó lập tức ra dấu.
Cóc già sững người:
"Ngươi muốn vật tư?"
Nheo Béo dùng sức gật đầu.
Nhân tộc tính tình tham lam, nếu không cho chút lợi lộc, cứ điểm của tộc Cóc sẽ không duy trì được!