Thành Thần Bắt Đầu Từ Thủy Hầu Tử (Bản Dịch)

Chương 509 - Chương 509: Đa Bảo Cóc (1)

Chương 509: Đa Bảo Cóc (1) Chương 509: Đa Bảo Cóc (1)

Gió nóng phả vào mặt, mấy đóa hoa sen nhẹ nhàng lay động.

Bọt nước màu trắng va chạm vào thành hồ.

Nheo Béo múa vây vỗ đuôi trong hồ, hai sợi râu đung đưa hàm chứa tình cảm và sự nhiệt thành.

Nó hùng hồn kể lại về việc đã gặp khó khăn như thế nào khi tộc Cóc mở ra một chỗ dung thân nho nhỏ trên địa bàn của Nhân tộc.

Nhìn lại hàng trăm ngàn năm lịch sử của tộc Cóc, sự khai phá của nó trọng đại đến mức trước nay chưa từng có.

Nhân tộc ti tiện, xảo trá, tham lam.

Tộc Cóc thì thật thà, chăm chỉ, lương thiện.

Khi nó còn nhỏ, thời điểm sắp từ một con nòng nọc biến thành Cóc, nó phải chạy trốn khỏi miệng rắn, mất đi tứ chi, không còn mọc ra được nữa, biến thành một con Cóc không có chân như hiện tại.

May mắn nó được Cóc đại vương phát hiện ra, dưới sự chỉ dẫn anh minh thần võ của người, tiến về lục địa, mở rộng lãnh thổ, bất chấp nguy hiểm tính mạng để đàm phán với Nhân tộc.

Đại vương yêu thích thuyền, nhưng tuyệt đối không phải mê muội mất hết ý chí, mà bởi vì muốn khởi động lại mậu dịch đường Thủy giữa Yêu Đình và Nhân tộc, tầm nhìn vượt xa những Yêu Vương khác!

Nói năng giải thích dõng dạc đến mức Cóc già cảm xúc dâng trào, nhảy nhót lên xuống, móng vuốt không ngừng vỗ.

Hận không thế lấy thân thay thế, lập tức lao tới Long Cung, tiêu diệt Ác Giao Long kia, rồi lại nhảy tới Đế Đô gì đó, thuê trăm vạn chiến binh, xây dựng một hồ nước thật lớn!

Nó muốn trồng trong đó đủ loại hoa sen, hoàn thành hành động vĩ đại mà trước đây hay sau này cũng sẽ không có con Cóc nào làm được!

Mà sau đó, sợi râu của Nheo Béo hạ thấp, lời nói thay đổi.

Từng bước xâm chiếm địa bàn của Nhân tộc, sức lực của một con Cóc như nó cũng có hạn, lại không thể việc gì cũng dựa vào Đại vương.

Một cây làm chẳng nên non ba cây chụm lại nên hòn núi cao, chỉ khi có sự ủng hộ hết lòng của tộc Cóc, nó mới có thể tiếp tục góp một viên gạch, mở rộng lãnh thổ!

Nói một cách ngắn gọn.

Cóc già, bỏ tiền ra đi!

Sợi râu của Nheo Béo múa may đến mệt, nó cúi đầu uống miếng nước, hai mắt tỏa sáng nhìn chằm nhằm Cóc già.

"À, vật tư à..."

Nhắc tới chuyện tiền nong, Cóc già lúc trước còn khoa tay múa chân, nhảy lên nhảy xuống nay lại thu móng vuốt về, giả bộ vuốt râu, nó sờ nửa ngày rồi chắp tay sau lưng nhảy lên bờ đi dạo.

Hai cái chân sau thô to của Cóc già luân phiên tiến bước, vòng một vòng quanh hồ nước khiến nước đọng kéo dài, tựa như mới có ốc sên đi qua.

Nheo Béo thấy tình hình vậy cảm thấy không ổn.

Đang bàn chuyện tiền nong mà, đi đâu vậy?

Phía trước chiến thuyền, Hải ly lớn kẹp bản vẽ ở dưới nách, nâng móng vuốt lên cúi người chào hỏi.

Nhóm Hải ly nhỏ và Rái cá sông nhao nhao nhảy xuống khỏi chiến thuyền, xếp thành một hàng, ngồi xổm trên mặt đất, đồng loạt chắp móng vuốt lại.

Cóc già ngẩng đầu lên, khẽ vuốt cằm, nó chỉ chiến thuyền hỏi:

"Tải trọng của con thuyền này là bao nhiêu?"

Hải ly lớn cúi đầu xuống, trộm liếc nhìn Nheo Béo ở dưới nước, cẩn thận dựng ba ngón tay lên.

"Ba vạn cân? Không tệ không tệ! Thuyền kiên cố chứ?"

Hải ly lớn gãi gãi mặt, tranh thủ lúc cúi đầu lại nhìn Nheo Béo, dùng sức gật đầu.

"Tốt! Tốt! Tốt!"

Cóc già nói liền ba tiếng tốt, ngửa mặt lên trời kêu to:

"Lão thần đúng là đã trách oan Đại vương rồi! Chỉ cho rằng người mê muội mất hết ý chí, nhưng thật ra lại mưu tính sâu xa, Đại Vương quả thật là Cóc kỳ tài ngàn năm khó gặp của tộc Cóc chúng ta!"

Lão Trai Tượng đang đóng chặt lớp vỏ vùi mình dưới đáy hồ, run lên khe khẽ, dùng sức nhịn cười.

Con Cóc nhăn nheo kia thật ngu xuẩn, bị chơi cho chạy vòng vòng.

Thuyền nhỏ này sao có thể chở đồ được?

Thứ đồ bán thành phẩm còn không lấp hết khe hở, có mỗi vỏ ngoài không có thực chất, xuống nước mà không chìm, nó coi như sống uổng hơn ngàn năm!

Cóc già hỏi mấy vấn đề liên quan đến chiến thuyền, lại dạo bước tới bên cạnh hỏi thăm Rái cá sông, ở trong hồ sinh hoạt thế nào.

Rái cá sông gãi đầu trả lời, không bao ăn, chỉ bao ở, còn phải làm công, nhưng rất tốt.

Thấy Cóc già để tâm như thế, khắp nơi hỏi han ân cần, nỗi bất an trong lòng Nheo Béo liền tan thành mây khói, chỉ cảm thấy đối phương khá thiết thực, chuyện tiền nong có hi vọng rồi.

Đợi đến khi Cóc già hỏi qua một vòng, Nheo Béo đập lên mặt nước tạo ra tiếng vang, một lần nữa đưa ra yêu cẩu của mình.

Cóc già xoay người lại, móng vuốt đè thấp xuống, ra hiệu 'Cóc không chân' an tâm chớ vội.

"Biết rồi, biết rồi, vật tư chứ gì, chi viện chứ gì, có công ắt có thưởng, để ngươi yên tâm làm việc"

Nheo Béo xoa xoa hai vây, vội hỏi Cóc già chuẩn bị cho thứ gì, tốt nhất cho nhiều một chút.

"Cho cái gì... Đúng vậy, cho cái gì... cho cái gì thì tốt bây giờ?"

Không ngờ Cóc già lại vuốt râu, cất bước bắt đầu dạo quanh.

Trong sân nhà Trần Khanh Giang ở sát vách, Tiểu Thuận Tử móc một khối kẹo mạch nha vẫn còn nóng hổi dính dính từ trong túi ra cho vào miệng ngậm, ngửa đầu nhìn mấy cục mụn lớn thỉnh thoảng trồi lên, không biết phía bên trong đang làm gì.

Nheo Béo nhìn theo Cóc già quay tới quay lui, lòng vòng đến chóng cả mặt, nhịn không được giục hỏi.

Muốn xin tí đồ thôi sao mà tốn sức thế chứ?

Cóc già bị hỏi liền ba lần, không nhịn được cảm thấy xấu hổ.

Nó ngẩng đầu nhìn trời, thở dài một tiếng.

"Aiz, thật không dám giấu diềm, lão thần có lòng nhưng không đủ lực, chỉ có một trái tim giết địch, lại không có năng lực giết địch.

Khoảng thời gian Tộc Cóc quật khởi còn quá ngắn, trước đó vài ngày, Đại vương muốn rèn đúc thần binh, đã dốc hết sức lực toàn tộc rồi, quả thật không còn dư dả gì!"

Bình Luận (0)
Comment