Thành Thần Bắt Đầu Từ Thủy Hầu Tử (Bản Dịch)

Chương 510 - Chương 510: Đa Bảo Cóc (2)

Chương 510: Đa Bảo Cóc (2) Chương 510: Đa Bảo Cóc (2)

Nheo Béo trợn tròn mắt.

Sao bảo là cơ đồ bá nghiệp của tộc Cóc cơ mà?

Không còn dư dả?

Của nợ!

Cao thủ giả bộ hồ đồ!

Nheo Béo không nhìn ra nhưng Lương Cừ đang trong góc lại thấy rất rõ ràng.

Cóc già này không dễ đối phó, ngoài miệng thì kêu vang trời, giết Giao Long, vào Long Cung, nhưng nhắc tới tiền lại keo kiệt bủn xỉn!

Nheo Béo sững người ở yên tại chỗ, không biết nên nói gì.

Lương Cừ lập tức thông qua liên kết tinh thần chỉ đạo nó.

Nheo Béo nghe xong liền đứng thẳng người dậy, giận dữ mắng mỏ Cóc già thấy lợi nhỏ mà tham lam, làm chuyện lớn mà lại tiếc thân! Khiến tộc Cóc chảy máu đổ mồ hôi sôi nước mắt!

Cóc già quá sợ hãi, lùi lại ba bước, dựa sát vào tường, cái bụng trắng lên xuống kịch liệt, suýt chút nữa đã kêu thành tiếng.

Dù không biết vì sao trình độ văn hóa của Nheo Béo lại chỉ trong chốc lát mà tăng cao như vậy, nhưng nó đúng là cảm thấy xấu hổ.

Quả thật là không dư dả gì.

Tộc Cóc dựa vào Cóc ca vươn lên thành bá chủ một phương, nhưng về bản chất vẫn chỉ là một gánh hát rong, chẳng khác mấy so với thôm xóm của Nhân tộc ở trong sách, sinh sống rải rác.

Cóc ca là thôn trưởng kiêm tộc trưởng, Cóc già thì là hương lão đức cao vọng trọng, ỷ vào tư lịch chỉ huy những con Cóc khác trong thôn không thành vấn đề, nhưng nhắc đến chuyện tiền nong, đám Cóc trong thôn kia lại không nộp thuế, kho trong thôn trống trơn, chỉ có thể tự mình rút hầu bao!

Tự mình rút hầu bao!

Mẹ ruột đã mất trăm năm của ta ơi.

Này khác gì muốn lấy mạng Cóc già!

Kia là tiền đóng quan tài, tiền nó giữ lại để dưỡng lão! Ngay cả với Cóc nương ở đầu thôn nó cũng không nỡ cho!

Nhưng Cóc già sống lâu như vậy, lần đầu tiên bị tiểu bối chỉ vào mũi mà quát mắng, quả thật không nhịn được xấu hổ, nó cắn răng đập mạnh móng vuốt nói:

"Cho!"

Tiểu Yêu không lên bờ, Đại Yêu không gần bờ.

Hôm nay nó có thể lên bờ, đã là vô cùng quý giá rồi.

Tất cả là vì tộc Cóc!

Để tộc Cóc một lần nữa vĩ đại!

"Ngươi chờ ở đây, đừng đi đâu, ta đi rồi quay lại!"

Nói xong, Cóc già bụp một tiếng nhảy xuống nước, bắn lên bọt nước cao mấy trượng, biến mất trong hồ nước.

Tiểu Thuận Từ ở sát vách đang đếm số lần trồi lên, thình lình bị nước bắn cho ướt nhoe, kẹo đường mạch nha ở trong tay không biết bị dòng nước cuốn đi đâu nữa.

A Đễ nghe thấy tiếng liền từ trong phòng đi ra, mắt lớn trừng mắt nhỏ với Tiểu Thuận Tử đang dính vài miếng rong rêu ở trên mặt, tiện tay cầm lấy cây chổi.

Cóc già rời đi, bên hồ nước vui mừng hân hoan.

Hoan hô!

Có cá ăn rồi!

Rái cá sông, Hải ly nhảy nhót ăn mừng.

Bọn chúng đều nhận được tin từ trước đó, chỉ cần phối hợp diễn kịch, sau này sẽ được chia phần!

Lão Trai Tượng cũng sung sướng, mặc dù không phải làm gì cả, nhưng có mặt là có phần, Lương Cừ cũng hứa hẹn với nó, chia cho nó một phần.

Nheo Béo đắc ý nhất, nó là người trực tiếp bàn chuyện làm ăn!

Cóc già từ mạch nước ngầm bơi thẳng ra sông, tìm tới thông đạo Ám Lưu, sau một hồi trời đất quay cuồng, trở lại khu vực nước sâu.

Cóc ca bỏ mỏ neo lớn xuống, hai con Cóc da xanh xúm lại hỏi thăm:

"Trưởng lão, trưởng lão, tộc Cóc quả thật có cứ điểm trên đất liền sao?"

"Ta có thể tới cứ điểm đó không?"

Cóc già không rảnh đi trả lời Đại Béo Nhị Béo, chỉ vào con lớn hơn mà nói:

"Đại Béo, ngươi bơi nhanh hơn, mau đưa ta về nhà!"

"A, trưởng lão về làm gì?"

"Về lấy cá! Chi viện cho tương lai của tộc Cóc!"

Đại Béo và Nhị Béo hai mắt nhìn nhau, trong lòng kinh ngạc.

Gặp quỷ rồi, cây già nở hoa rồi!

Trưởng lão là Đa Bảo Cóc hiếm thấy trong tộc, có năng lực tầm bảo trời sinh rất mạnh, tuổi thọ kéo dài, nhưng cũng nổi danh là giữ của.

Ngoại trừ hồi còn nhỏ nuôi lớn Đại vương, chưa từng thấy lão bỏ tiền ra cho ai!

Ngay cả Cóc ca cũng hơi giật mình, không biết Nheo Béo làm thế nào.

"Ngẩn ra đấy làm gì?"

Cóc già bổ nhào lên lưng Đại Béo, ôm lấy cái đầu của nó chỉ về phương xa:

"Xuất phát!"

"Trưởng lão ngồi vững nhé!"

Đại Béo không dám ngẩn người nữa, dùng sức nhảy một phát, phá tan dòng nước biến mất nơi phương xa.

Chưa đến hai mươi nhịp hô hấp, Đại Béo đã cõng trưởng lão lơ lửng ở trong nước, dưới người xuất hiện một loạt hang động lít nha lít nhít.

Nó đang định tiếp đất, đột nhiên nhớ tới gì đó, lại bơi ra một đoạn nhỏ, tốc độ dần hạ xuống, nhẹ nhàng chạm đất, chỉ bốc lên một chút bụi bặm.

Nó kiêu ngạo đứng thẳng người dậy, chờ trưởng lão khen ngợi, nhưng thứ chờ nó lại là mấy cú đập!

"Cái đồ ngu ngốc hết thuốc chữa nhà ngươi, không biết nhà ta ở đâu sao!"

Cóc già một bên quay đầu lại một bên dùng sức đập lên đầu Đại Béo, rồi nhanh chóng nhảy xuống đi ngược trở lại, ngay cả Cóc nương xinh đẹp đầu thôn lên tiếng chào hỏi cũng không trả lời.

"Aiz!"

Đại Béo tê liệt ngã xuống mặt đất.

Cóc thật mệt mỏi.

Ở cửa hang động, dây leo lan tràn đã tự động thu hồi lại, Cóc già chui vào trong, tầm mắt trở nên khoáng đạt.

Cả hang động sắp đặt cân đối, dây leo tỏa ra ánh huỳnh quang, đẹp hơn nhiều so với hang động của Cóc ca, trên dưới chia làm sáu tầng, tầng cao nhất là phòng ngủ, những tầng dưới đều là Bảo vật.

Trong đó, tầng thứ năm lấp đầy giá sách gỗ cổ, những trang sách trong giá tuy ngâm dưới nước nhưng không hề bị biến hình, nhăn nheo.

Cóc già suy nghĩ hồi lâu, nhảy lên tầng thứ tư, mở cửa phòng ra, dây leo hình thành nên một căn phòng, Bảo ngư ngũ quang thập sắc đang bơi lội bên trong.

Nó cau mày nhìn trái nhìn phải, không ngừng so sánh, mò ra một con nhỏ nhất, lại chạy về tầng thứ nhất, lật một tảng đá ra, bên trong là đá, vàng bạc, khôi giáp vỡ vụn, nó ôm một thứ đồ giống như mai rùa đen ra.

"Từng này chắc đủ rồi nhỉ?"

Cóc già tự hỏi tự trả lời, dùng sức gật đầu:

"Đủ rồi!"

Bình Luận (0)
Comment