Thành Thần Bắt Đầu Từ Thủy Hầu Tử (Bản Dịch)

Chương 511 - Chương 511: Mai Rùa Huyền Quy (1)

Chương 511: Mai rùa Huyền Quy (1) Chương 511: Mai rùa Huyền Quy (1)

Cóc già tìm một bao vải to màu vàng, trùm lấy Bảo ngư rồi hất ra sau lưng.

Nó đẩy cửa phòng ra, quay đầu lại nhìn hang đá sáu tầng của mình.

Dây leo tỏa ra ánh huỳnh quang yếu ớt, từ mặt đất leo lên, kết lại bao phủ toàn bộ nóc hang, phản chiếu ánh sáng lên vách đá.

Chuông và đỉnh được trưng bày, hào quang tỏa ra từ ngọc trai và ngọc bích nổi bật giữa sóng nước, trong hang có trên trăm con Bảo ngư, đều đang bơi lội giữa khoảng không.

"Lại phải thắt chặt dây lưng mà sống rồi"

Bọt khí nổi lên rì rào, Cóc già khoan thai thở dài, nói xong, nó hạ quyết tâm nhảy ra khỏi hang động, rơi xuống trên người Cóc da xanh, nhảy lên nhảy xuống đạp lên cái bụng của nó, dấy lên một đợt sóng, dùng sức thúc giục Đại Béo đứng dậy lên đường.

Đại Béo chật vật đứng dậy, ngầng đầu lên thấy túi vải phía sau lưng Cóc già.

Một sinh vật có hình dạng như con cá đang giãy giụa ở bên trong, dòng nước quanh người bốc lên cuồn cuộn, vô cùng có lực, rõ ràng là một con Bảo ngư có phẩm chất cực cao!

Ôi trời ơi!

Trưởng lão làm thật kìa!

Chẳng đúng gì cả! Vô cùng bất hợp lí!

Ánh mắt Đại Béo tràn ngập sự lo lắng, ân cần hỏi thăm:

"Trưởng lão có chỗ nào không thoải mái à?"

"Không thoải mái hả? Đúng là rất không thoải mái"

Cóc già nghe vậy mặt già nhăn cả lại, tựa như thật sự rất khó chịu.

Nó che ngực, lung lay ngã xuống bụng Cóc da xanh, cơ thể còng xuống thành một quả bóng nhỏ.

Đau, quá đau.

Từ sau khi Đại vương trưởng thành, nó đã bao lâu rồi không phải đi tặng đồ?

Nó vì tộc Cóc mà quả thật đã bỏ ra quá nhiều, chỉ có thể đêm đến một mình rơi nước mắt.

Cóc da xanh sợ hãi.

"Trưởng lão khẳng định là ăn gì linh tinh mà bị đau bụng rồi, nhanh nôn ra đi! Mẹ ta đã dạy, ăn thứ gì không tốt, chỉ cần nôn hết ra ngoài là được!"

Vừa nói, Đại Béo vừa túm lấy Cóc già, muốn cạy miệng nó ra.

"Nịnh thần!". Cóc già đột nhiên mở mắt, nó ngăn lại móng vuốt của Đại Béo, ôm lấy đầu của Cóc da xanh, đánh một cái thật mạnh lên cái đầu to của nó, chỉ về phía xa:

"Con Cóc đần độn nhà ngươi, lão phu đây là đang đau lòng! Không phải đau bụng! Hiện tại, ngay lập tức, tới chỗ Đại vương!"

Cái đầu của Đại Béo trầm xuống, không dám nói nữa, vội vàng cõng trưởng lão lên lưng rồi quay lại hang động của Đại vương.

"Cóc Công nhả đồ, thiên hạ quy tâm!"

(Câu gốc là 'Chu Công nhả đồ, thiên hạ quy tâm': Theo ghi chép, Chu Công đang dùng bữa mà nghe nói có nhân tài tới gặp cũng nhả ra luôn, dừng ăn đón khách, ý chỉ việc trọng dụng người tài)

Cóc ca cùng Đại Béo Nhị Béo chỉ thấy Cóc già hú lên một tiếng quái dị, rồi cõng theo túi vải nhảy vào thông đạo Ám Lưu, biến mất không thấy đâu nữa.

Ba con Cóc mắt lớn trừng mắt nhỏ.

"Cóc Công là ai?"...

Lối vào ở mạch nước ngầm, cây rong lay động giữa khe hẹp.

Không Thể Động ghé vào cạnh tảng đá nằm yên không nhúc nhích, hòa làm một thể với hoàn cảnh xung quanh.

Nó ngẩng đầu thấy Cóc già nhảy vọt tới liền truyền tin thông báo cho Lương Cừ biết thông qua liên kết tinh thần.

"Cóc già tới rồi! Mọi người về chỗ đi!"

Lương Cừ truyền tin tức cho Nheo Béo, Nheo Béo ngoi ra khỏi mặt nước, bên hồ nước đang ăn mừng hớn hở liền lập tức khôi phục lại trật tự.

Ai làm việc thì đi làm việc, ai phơi nắng tiếp tục phơi nắng, ai phun bong bóng thì tiếp tục phun bong bóng.

Cóc già bò lên từ dưới nước, rung người hất văng nước đọng, thấy mọi người vẫn đang đang chăm chỉ làm việc, chỉ cảm thấy tộc Cóc đúng là vui vẻ phồn vinh.

Nó đặt túi vải ở sau lưng xuống, túm lấy miệng túi, ngẩng cao đầu nói:

"Hôm nay, lão phu sẽ để cho các ngươi thấy bảo bối ở khu vực nước sâu! Để con Cóc nho nhỏ nhà ngươi biết rằng, Cóc Thái Công ta đây chưa từng bạc đãi Cóc có công!"

Nheo Béo đến sát bờ, cõi lòng tràn ngập chờ mong.

Cóc già mở miệng túi ra, thò móng vuốt vào sờ mó, xách một con Bảo ngư từ bên trong ra, giơ lên cao.

Bảo ngư kia tắm mình dưới ánh nắng mặt trời, toàn thân tỏa màu sắc lộng lẫy, phảng phất như một viên ngọc trai, bên người là hoa văn gợn sóng, hai bên khóe miệng là sợi râu dài, thân dài cỡ một mét, đang nhảy nhót tưng bừng.

Bảo ngư mà lần trước Cóc ca cho khiến Nheo Béo lưu luyến quên lối về, thấy Bảo ngư bảy màu trước mắt này, nó dường như đã ngửi thấy mùi thơm, bụng sôi lên ùng ục.

Rái cá sông đang bò qua bò lại trên thuyền cũng dừng động tác lại, đứng thẳng người dậy chảy nước miếng.

"Cầm lấy!"

Trong lòng Cóc già thương tiếc, nhưng ngoài mặt vẫn là vẻ tiêu sái, chuyển Bảo ngư rời khỏi tầm mắt mình, đưa cho Hải ly lớn.

Hải ly lớn duỗi móng vuốt ôm lấy, lông tóc bị đuôi cá đập cho lộn xộn hết cả lên.

Nheo Béo lại nhìn về phía cái túi màu vàng, trong đó vẫn còn căng phồng, hiển nhiên vẫn còn có đồ tốt.

Cóc già ra vẻ cao thâm khó dò, sờ loạn bên trong một hồi, nhìn dáng vẻ của nó, như thể bên trong có rất nhiều đồ, nhưng khi một cái mai rùa xuất hiện, túi vải triệt để mềm oặt xuống.

Nheo Béo:

"?"

Nó dùng vây cá vỗ lên cái túi, lại chui đầu vào trong, muốn xem xem có phải còn đồ vật gì dẹp dẹp được cất bên trong nữa không.

Cóc già thấy vậy vội lấy cái túi vải lại, mai rùa trên tay giơ càng cao hơn:

"Mau xem!"

Nheo Béo không đuổi kịp cái túi, đành phải nhìn về phía mai rùa.

Thứ đồ chơi kia nó thường xuyên thấy ở dưới sông, cứng rắn, khó gặm lại không có thịt, có tác dụng gì đâu?

Bình Luận (0)
Comment