Thành Thần Bắt Đầu Từ Thủy Hầu Tử (Bản Dịch)

Chương 512 - Chương 512: Mai Rùa Huyền Quy (2)

Chương 512: Mai rùa Huyền Quy (2) Chương 512: Mai rùa Huyền Quy (2)

"Xem bói bằng mai rùa Huyền Quy?"

Cóc già đang định giải thích, nghe thấy thanh âm này liền giật mình.

Nó nhìn trái phải, cuối cùng nhìn về phía lão Trai Tượng ở dưới hồ nước, có hơi ngạc nhiên, ngẩng cao đầu Cóc mà nói:

"Nhìn không ra, ngươi cũng am hiểu đấy, có tư cách để làm tôi tớ cho Cóc Thái Công ta đây!"

Lão Trai Tượng:

"..."

Cái khác không nói, nhưng nếu bàn về tuổi tác, nó dám cam đoan mình lớn tuổi hơn nhiều so với con Cóc nhăn nhúm trước mặt này.

Nheo Béo múa râu, hỏi thăm mai rùa kia có ăn được không.

"Là dùng để bói toán! Có thể tính được cát hung!". Cóc già ngồi xếp bằng, duỗi móng vuốt ra:

"Có tiền đồng không?"

Nheo Béo lắc đầu, nó nhìn về phía Hải ly lớn.

Hải ly lớn ngầm hiều, tứ chi chạm đất chay đến buồng trong phòng.

Lương Cừ đã sớm chờ ở đây, đưa cho Hải ly lớn một xâu tiền đồng lớn, để nó đưa cho Cóc già.

Cóc già nhận lấy tiền đồng, nó kéo đứt sợi dây xâu tiền, đếm ra sáu đồng rồi bỏ vào trong mai rùa, ôm lấy mai rùa mà lắc lên lắc xuống, một trận âm thanh đinh đang vang lên, cuối cùng mở miệng hướng xuống, đổ hết ra ngoài.

Tiền đồng rơi xuống nền đá, vang lên tiếng leng keng rồi vững vàng nằm trên mặt đất.

Bốn chính hai phản.

Tiểu hung.

"A?"

Cóc già ngạc nhiên.

Bốn chính hai phản, có nghĩa là trong yên ổn lại có chút điểm xấu, thông thường là có hơi không may...

Rõ ràng hôm nay là ngày lành tháng tốt của tộc Cóc mà.

Lão Trai Tượng cũng vô cùng ngạc nhiên, theo như những gì nó biết, dùng tiền đồng xem bói, không phải là dùng ba đồng sao?

Sao lão già này lại dùng tới sáu đồng, còn chỉ đơn thuần xem chính phản?

Về phần Nheo Béo, nó hoàn toàn không hiểu đang làm gì.

"Không được, làm lại làm lại"

Cóc già không từ bỏ, nó lại cầm mấy đồng tiền trên mặt đất lên, bỏ vào trong mai rùa lắc tiếp lần nữa, đổ xuống mặt đất.

Vẫn là bốn chính hai phản.

Cóc già giận giữ.

"Mang củi lửa đến đây!"

Hải ly lớn vội chạy ra ngoài, lúc quay lại đã ôm thêm một đống củi khô, một ít rơm rạ, trong miệng còn ngậm một cây hỏa chiết tử.

Cóc già đốt lửa lên nhóm củi, chờ đến khi lửa cháy hừng hực, ném thẳng mai rùa vào trong lửa.

Mai rùa gặp lửa, vang tiếng lốp bốp giòn tan.

Chờ đến khi mai rùa không tiếp tục phát ra tiếng nữa.

Cóc già nhổ ngụm nước miếng dập tắt lửa, lấy mai rùa ra.

Chỉ thấy bên trên mai rùa vốn hoàn chỉnh xuất hiện rất nhiều vết nứt, đường trung tuyến hướng xuống dưới, bên trái có bảy đường, bên phải có ba đường.

Kết quả không khác mấy so với khi bói bằng tiền đồng.

Có nghĩa là gần đây vận thế của Cóc già quả thực là trong yên ổn có một chút không may.

Quẻ tượng như thế khiến Cóc già suy nghĩ mãi mà cũng không hiểu nổi.

Không đúng, không may ở chỗ nào, toàn là chuyện vui mà.

Đại vương có thần binh mới, sắp đến lúc chém giết Giao Long, bản thân nó lại là Cóc Thái Công, lập tức sẽ được chuyển vào Long Cung ở, ngồi hưởng Cóc mỹ nữ.

Trên lục địa còn có cứ điểm của tộc Cóc mà xưa nay chưa từng có, có thể coi là cả dưới nước cả trên mặt đất, đời đều nở hoa.

Tộc Cóc ở trong tay Cóc Thái Công phát triển lớn mạnh đến mức chưa ai làm được, lưu lại một trang sử nổi bật trong dòng sông dài lịch sử.

Lẽ ra phải là mặt chính hết, là đại cát chứ nhỉ?

Nheo Béo nhìn mai rùa bị đốt đến nứt vỡ, băn khoăn thứ đồ chơi này còn dùng được nữa không vậy.

"Dùng được, ngâm dưới nước nửa tháng là sẽ khôi phục như trước"

Cóc già nghiên cứu mai rùa, lắc lư móng vuốt, nó làm cháy hỏng mấy cái rồi, rất có kinh nghiệm.

"Chỉ là quẻ tượng không đúng..."

Bên hồ nước, đám Nheo Béo, Rái cá sông nhìn Bảo ngư mà thèm nhỏ dãi, Cóc già ôm lấy mai rùa, móng vuốt sờ tới sờ lui, đếm đi đếm lại.

Hơn một phút sau.

Cóc già bừng tỉnh hiểu ra.

Mẹ kiếp, mai rùa Huyền Quy này hỏng rồi!

Không chuẩn.

Cóc già đang định ném mai rùa đi, nhìn một đám Thủy thú đang vây quanh mình, đầu óc nó xoay chuyển, hô to:

"Lão phu hiểu rồi!"

Đám Nheo Béo hồi thần.

Chờ cho đến khi hấp dẫn được sự chú ý của đám thú, Cóc già đứng dậy, chắp tay nhìn trời:

"Đại vương tất nhiên là có thực lực cao thâm khó dò, có thể che dấu thiên cơ! Lão thần thân là phụ tá đắc lực, là trung thần của người, tương lai cũng bị che kín một tầng sương mù khó phá.

Dù cho là vật lạ hiếm thấy như mai rùa Huyền Quy cũng không có tác dụng trên người lão phu!"

Cóc già nói xong không khỏi vuốt bộ râu trong tưởng tượng.

Không hổ là Cóc Thái Công, sinh thời làm Thượng Công, chết đi là Thần Cóc!

Trong nháy mắt có thể biến phế thành bảo.

Mà Nheo Béo lại dùng sợi râu của mình nhấc túi vải ở trên mặt đất lên, hướng xuống dưới lắc lắc, bên trong hoàn toàn rỗng không, nó nhìn về phía Cóc già.

Thái Công tộc Cóc, chỉ có thế thôi à?

Coi nó là Cóc nhỏ không hiểu biết gì sao?

Cóc già bị nhìn đến mức thẹn quá hóa giận:

"Cả Bảo ngư lẫn mai rùa này đều có giá trị rất lớn, lão phu vì tộc Cóc mà bớt ăn mới tiết kiệm được, con Cóc nhỏ nhà ngươi đừng có mà không biết tốt xấu, tham lam quá độ!"

Nheo Béo bĩu môi, miễn cưỡng chấp nhận.

Dù sao cũng chả mất gì, không lỗ.

Cóc già đi tới đi lui trong hồ nước, nhìn thấy cửa vào Tam tiến viện, thò đầu ra ngoài, quay đầu nhìn về phía Nheo Béo.

"Ngươi nói cứ điểm này là ngươi đàm phán với Nhân tộc có được, vậy người kia đâu, để lão phu gặp xem nào."

Bình Luận (0)
Comment