Thành Thần Bắt Đầu Từ Thủy Hầu Tử (Bản Dịch)

Chương 513 - Chương 513: Ven Bờ Bao Vây Sông Nước (1)

Chương 513: Ven bờ bao vây sông nước (1) Chương 513: Ven bờ bao vây sông nước (1)

Gió thổi hoa sen, gợn sóng lăn tăn.

"Ngươi là chủ nhân của ngôi nhà này?"

Cóc già nửa ngồi trong hồ nước, hơn nửa người ngâm dưới nước, Nheo Béo hầu hạ ở bên cạnh. Trong cặp mắt Cóc già tràn ngập dò xét.

Lương Cừ đứng trên cầu gỗ, chắp tay thi lễ:

"Tộc Cóc mới là chủ nhân của ngôi nhà này"

"Oa, à, khụ khụ! Tốt!"

Lời này gãi đúng chỗ ngứa của Cóc già, nó suýt nữa là kêu oa lên thành tiếng.

Nó ho khan hai tiếng, ánh mắt dò xét khi trước thu vào bên trong, chỉ là nó vẫn chưa hoàn toàn tín nhiệm, lưu lại ba phần cảnh giác.

Nhân tộc ti tiện, xảo trá, tham lam!

Tộc Cóc thật thà, chăm chỉ, lương thiện!

Một khắc cũng không thể thả lỏng cảnh giác, bất cứ lúc nào cũng phải nhớ kỹ...

"Aiz..."

Một tiếng thở dài đánh gãy mạch suy nghĩ của Cóc già, nó không khỏi lên tiếng hỏi:

"Sao lại thở dài?"

"Ta trông thấy Cóc không chân kia, vốn tưởng rằng đã là Cóc kỳ tài, Cóc đẹp nhất thiên hạ rồi, không ngờ..."

Cóc già truy hỏi:

"Không ngờ cái gì?"

Lương Cừ phủi tay áo, khom người vái dài:

"Không ngờ hôm nay gặp được trưởng lão, như mặt trăng vĩnh hằng, như mặt trời trên cao, như Nam Sơn trường tồn, không thăng không trầm, như tùng bách xum xuê, phúc thọ trường tồn!

Trong số các Cóc, tựa như châu ngọc giữa đống gạch ngói, Cóc không chân không bằng nửa phần trưởng lão!"

Trời!

Cóc già hơi ngửa ra sau, trong lòng tựa như dâng lên sóng lớn ngập trời.

Người này chỉ liếc mắt đã nhìn thấu ta.

Giờ này phút này, nó chỉ cảm thấy, dưới ánh mắt của Lương Cừ, bản thân dường như không chỗ che thân.

Phảng phất như trai sò thoát đi lớp vỏ, bại lộ dưới ánh nắng mặt trời, loại cảm giác bị chọc trúng chỗ mềm mại trong tim khiến người ta vừa thẹn vừa xấu hổ.

Chẳng trách Nhân tộc là Linh của vạn vật.

Nhưng còn chưa hết!

Lương Cừ tiếp tục ngâm xướng:

"Đường đường Cóc Công, rồng trong loài Cóc!"

Cóc già trừng lớn mắt.

Rồng trong loài Cóc!

Trên đời này vậy mà lại có từ ngữ hình dung chuẩn xác đến thế sao?

Không sai, có thể kế thừa vinh quang của Chân Long, chỉ có Cóc Thái Công nó!

"Với tài năng của ngài, tất sẽ gặp được chủ nhân vô song!"

Đúng!

Qúa đúng!

Ta gặp được Đại vương, không phải chính là gặp được chủ nhân vô song kia sao?

"Với tài học sánh ngang thiên nhân của ngài, khiến toàn thiên hạ phải ngước nhìn"

Cóc già nghĩ đến tàng thư trong nhà.

Toàn bộ tộc Cóc không có ai bác học hơn nó!

"Với tấm lòng độ lượng sánh ngang vũ trụ của ngài, có thể bao dung cả thiên hạ"

Ngay cả hai con Cóc ngu xuẩn như Đại Béo và Nhị Béo mà mình còn có thể chịu đựng được, tấm lòng độ lượng như thế, không gì sánh kịp!

"Với sự kiên định như kim thạch của ngài, có thể chống đỡ được cả thiên hạ"

Vào Long Cung, hưởng dụng Cóc mỹ nhân.

Chí hướng của mình trước nay chưa từng thay đổi!

Có thể so với kim thạch!

"..."

Một đợt công kích điên cuồng, Cóc già không thể nhẫn nại được nữa, nó đột nhiên đứng dậy.

Nó nhấc chân đi tới trước mặt Lương Cừ, một đôi móng vuốt nắm chặt hai tay hắn.

"Tiên sinh đúng là hiểu được lòng ta! Hiểu được ý chí của ta! Không ngờ rằng, hiểu lão phu nhất lại không phải Cóc mà là người!"

Cuối cùng vẫn trở thành dáng vẻ mà mình chán ghét.

Trong lòng Lương Cừ thầm than, nhìn về phía Cóc Công, phi, Cóc già, nói:

"Trưởng lão không cần để tâm, đúng sai thế nào sau này tự có Cóc đời sau phán xét.

Ác Giao Long dưới đáy nước kia cũng chỉ là hạng liều chết, là loại gà đất chó sành thôi, giết Giao Long, vào Long Cung, quả thật vẫn là phương châm trăm năm nay không đổi của tộc Cóc!

Chỉ tiếc rằng..."

"Tiếc cái gì?"

"Trưởng lão chỉ có phương châm, lại không có kế hoạch thiết thực!"

Cóc già khiêm tốn thỉnh giáo:

"Kế hoạch thiết thực như thế nào?"

"Ven bờ bao vây sông nước"

"Ven bờ bao vây sông nước?"

"Không sai, muốn giết Giao Long kia, nếu không tích lương nhiều, xây tường cao, dần dần xưng Vương thì không thể làm được!

Thế lực dưới đáy nước rắc rối phức tạp, ngoại trừ tộc Cóc ra, Yêu Vương sợ là nhiều vô số kể đúng không?"

Cóc già không khỏi gật đầu.

"Vì thế, chúng ta phải phóng tầm mắt ra bên ngoài thủy trạch! Tìm kiếm chi viện từ bên ngoài!"

"Lục địa?"

"Trưởng lão quả nhiên là có tài năng cai trị thiên hạ!"

"Ven bờ bao vây sông nước, ven bờ bao vây sông nước..."

Cóc già lẩm bẩm, trước mắt dường như đã mở ra một con đường tiền đồ sáng ngời, chỉ là cụ thể nên làm thế nào, nó vẫn lơ mơ.

"Nên làm thế nào mới ổn?"

Thấy Cóc già từng chút một thuận theo tiết tấu trò chuyện của mình, Lương Cừ mở năm ngón tay ra, hung hăng bóp lại.

"Dùng tiền!"

"Dùng tiền?"

Cóc già như đã thấy tình cảnh này ở đâu, nó dường như đã từng ở đâu đó trò chuyện như vậy.

Quay đầu nhìn lại, thấy Bảo ngư trong ngực Hải ly lớn.

Ồ, đúng rồi.

Mình không phải đến đưa tiền đây rồi sao?

Sao lại muốn bỏ tiền nữa?

"Vì không đủ!"

"Còn chưa đủ?"

Lương Cừ thở dài:

"Cóc Công sống lâu dưới sông, không biết khó khăn cực khổ của lê dân bách tính, đừng nhìn hồ nước nho nhỏ này chỉ khoảng một mẫu, kỳ thật nó có giá trị rất lớn, ngài đã từng nghe nói qua 'Đặc khu' chưa?"

Cóc già lắc đầu.

Bình Luận (0)
Comment