Thành Thần Bắt Đầu Từ Thủy Hầu Tử (Bản Dịch)

Chương 517 - Chương 517: Cường Hóa Phục Ba Thương (2)

Chương 517: Cường hóa Phục Ba Thương (2) Chương 517: Cường hóa Phục Ba Thương (2)

Hai chiến thuyền thuận theo Ám Lưu xông ra khỏi thông đạo.

Nheo Béo hết sức tập trung, xoay người đứng thẳng, liên tiếp đỡ lấy hai mô hình thuyền, để chúng nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất, bốc lên một ít bùn cát.

Chờ cho thuyền vững vàng hạ xuống, Nheo Béo vác theo hai mô hình thuyền, nhanh chóng bơi về phía hang động của Cóc ca.

Mỏ neo lớn màu đồng đỏ dựa vào vách động, Cóc ca ngửa bụng trắng, nằm ngáy khò khò, âm thanh vang trời.

Thân là bá chủ một phương ở dưới nước, không gì có thể uy hiếp được nó, nó muốn ngủ thì ngủ, thư giãn thoải mái.

Nheo Béo không vội gọi Cóc ca dậy, tự mình đi vào hang động chọn bảo bối.

Dây leo giữ nhà thấy là con Cóc quen thuộc, lắc lư cành lá chào hỏi, để Nheo Béo đi vào trong động.

Lông vũ màu vàng, lông vũ màu vàng.

Nheo Béo vẫy đuôi qua lại.

Nó nhớ trước đó mình từng thấy qua, chỉ là quên mất vị trí, hình như là để chung với mấy tảng đá lớn.

Bơi một vòng, Nheo Béo chui vào trong đống tạp vật, đột nhiên cảm nhận được một dòng nước nóng lướt qua hai má.

Cảm giác nóng rực gợi lại ký ức khi xưa của Nheo Béo.

Thuận theo phương hướng của sóng nhiệt, mấy tia sáng màu vàng bắn ra, nó cẩn thận đến gần, nhiệt độ nước quanh người không ngừng tăng lên, bỏng đến mức vây cá không ngừng run lên.

Bơi vòng qua tảng đá lớn, ánh sáng chói lòa.

Một sợi lông vũ dài màu vàng lẳng lặng lơ lửng trong nước, tỏa ra sóng nhiệt kinh người khắp bốn phía.

Nheo Béo thông qua liên kết tinh thần miêu tả một hồi, nhận được câu trả lời chắc chắn của Lương Cừ.

Tìm thấy rồi!

Chính là nó!

Nheo Béo vô cùng vui mừng, nó bơi vòng vòng quanh sợi lông vũ màu vàng, muốn tiến lên trước chạm vào, nhưng lại bị sóng nhiệt đẩy lui.

Quá nóng.

Suy nghĩ nửa ngày, linh quang chợt lóe, nó há to miệng, khuấy động dòng nước về phía sợi lông vũ màu vàng.

Dòng nước bị khuấy động, sợi lông vũ màu vàng hơi lay động, chẳng mấy chốc đã rời khỏi mặt đất, bắt đầu xoay chuyển.

Có thể thành công!

Sáu râu của Nheo Béo nhảy múa, nó hút mạnh một ngụm nước.

Phù!

Phù phù phù!

Lông vũ xoay một vòng, trôi đến bên người Cóc ca.

Tiếng ngáy khò khò của Cóc ca vang trời, bị sóng nhiệt cuốn tới, nó thấy ngưa ngứa, vô ý thức mà dùng móng vuốt gãi lưng.

Sau đó, Nheo Beo sơ ý mà thổi sợi lông vũ vào bên trong khe đá...

Cóc ca như đang nằm mơ, mơ thấy mình không biết làm sao lại lên bờ, bốn phía là lục địa màu vàng mênh mông vô bờ, bất luận thế nào cũng không tìm thấy hồ nước, ánh mặt trời sáng rực, chiếu lên lớp da Cóc khiến nó nhăn nhúm cả lại, lớp màng trong suốt bị bong ra.

Nóng quá, nóng quá, sao lại nóng như vậy...

Nóng chết Cóc mất thôi...

Cóc ca mơ mơ màng màng mở mắt ra, khóe mắt thoáng thấy Nheo Béo đang không ngừng thổi nước, muốn thổi sợi lông vũ bay lên, nó dụi dụi mắt.

"Tiểu lão đệ?"

Nheo Béo ngẩng đầu, lập tức bơi ra ngoài động, đẩy hai chiếc thuyền mô hình vào trong động.

Cóc ca thấy mô hình thuyền, tinh thần liền phấn chấn, cơn buồn ngủ bị quét sạch.

Chờ vài ngày, cuối cũng cũng có thuyền mới rồi!

Nó bưng sa thuyền lên quan sát, đầu thuyền bằng phẳng có nhiều lớp, vô cùng kiên cố, tổng cộng có sáu cột buồm, dài hơn bá khí hơn so với lâu thuyền khi trước.

Lại nhìn sang thuyền ô, tuy không uy vũ như sa thuyền, nhưng lại hơn ở chỗ tạo hình tinh xảo, lan can rõ ràng, nhấc boong thuyền lên, bên trong được chế tạo đầy đủ mọi thứ, mái chèo xung quanh tựa như cánh chim dang ra, vô cùng tinh xảo.

Thuyền tốt!

Cóc ca nâng sa thuyền lên, chập trùng lên xuống trong tay, mô phỏng con thuyền đang chuyển động.

Đang chơi vui, nó đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, cúi đầu nhìn về phía Nheo Béo.

"Tiểu lão đệ, cứ điểm là thế nào đấy?"

Nheo Béo sững người, lập tức tìm kiếm viện trợ ở bên ngoài.

Lương Cừ không chút chần chừ bảo nó:

"Ăn ngay nói thật"

Đối với cường giả, nên duy trì sự kính sợ.

Trêu chọc Cóc già một tí không sao cả, nhưng đối mặt với bá chủ dưới nước, nếu không cần thiết tốt nhất không nên chơi những thứ loạn thất bát tao kia.

Ngoại trừ phần có liên quan tới Trạch Đỉnh, những thứ khác đều nói thật.

"Là người à"

Cóc ca đỡ cằm, thần sắc giật mình.

Rất nhiều chuyện chỉ là nó lười suy nghĩa, không có nghĩa là nó đần.

Mô hình thuyền không phải một Tinh quái như Nheo Béo có thể làm ra được, chỉ là Cóc ca vẫn luôn không hỏi tới, cũng không suy nghĩ tới, dù sao một con thuyền đổi lấy một đồ vật, đối với nó mà nói cũng chẳng quan trọng.

"Ta muốn gặp hắn"

Cóc ca nói.

Bình Luận (0)
Comment