Cóc ca muốn gặp ta?
Lương Cừ cau mày, suy nghĩ lên xuống đan xen như cỏ nước.
"Về trước rồi nói"
Cóc ca không biết chuyện hắn và Nheo Béo có liên kết tinh thần, nói ra lời này, hiển nhiên là muốn để Nheo Béo về truyền lời.
Có lẽ không có ác ý...
Lương Cừ lơ lửng ở trong nước, không ngừng cân nhắc, sáu con Rái cá sông lắc lư qua lại trước mặt.
Bọn chúng tứ tán ra xung quanh thông đạo Ám Lưu để kiếm ăn, thấy đá thì hất lên, thấy động thì đào ra, làm văng bùn cát khắp nơi, khắp nơi đều bừa bộn.
Uyển chuyển từ chối tôm to mà một con Rái cá sông nhỏ nào đó tặng cho, Lương Cừ mở nắm tay ra, mồ hôi trên tay hòa làm một thể với dòng nước.
Quá khẩn trương rồi.
Giang Hoài là con sông dài nhất thiên hạ, vùng sông nước Giang Hoài càng là vùng sông nước đệ nhất thiên hạ.
Xét về thủy vực và độ sâu, không gì có thể vượt qua, dân gian từ trước đến nay còn có cách gọi khác là biển Giang Hoài.
Hơn nữa so với trên đất liền, kết cấu thẳng đứng dưới nước càng phổ biến hơn, có thể dung nạp được càng nhiều sinh vật hơn, lục địa so với dưới nước càng giống như mặt phẳng hai chiều đơn giản.
Số lượng tầng lớp dưới càng nhiều thì càng có thể hỗ trợ cho Võ giả.
Yêu tộc cũng giống vậy.
Nước sâu nuôi Chân Long, ở vùng nước rộng lớn vô ngần thế này, thực lực của Cóc ca rốt cuộc mạnh đến mức nào không có cách nào tưởng tượng nổi, tuyệt đối mạnh hơn so với cường giả mạnh nhất mà Lương Cừ từng gặp là lão hòa thượng, không thể nào không khẩn trương cho được.
Trong lúc suy nghĩ, một sợi lông vũ màu vàng từ trong thông đạo Ám Lưu trôi ra ngoài, nhiệt độ cao kinh người tỏa ra, sóng nhiệt nóng rực.
Con Rái cá sông có thể trạng cường tráng nhất chỉ hai ba miếng đã nuốt sạch một con cá lớn, bơi đến trước sơi lông vũ màu vàng, hiếu kì dò xét, đang định đưa tay ra chạm, một bóng đen khổng lồ đã xông ra từ Ám Lưu, va vào nó.
Nheo Béo vốn muốn xuất ra một chiêu Bình Sa Lạc Nhạn, nhưng không ngờ ở cửa thông đạo lại có Rái cá chặn đường, không kịp chuẩn bị mà mất thăng bằng, kéo theo Rái cá sông lăn ra ngoài.
Lương Cừ lui sang một bên, tránh khỏi hai thú.
Hắn nhìn chằm chằm sợi lông vũ màu vàng trước mặt, biết rằng nếu không tới sẽ không lịch sự.
Cóc ca đã bày tỏ thành ý rồi.
"Việc gì đến vẫn sẽ đến, quay về thay quần áo đã"
Xoáy nước cuốn lấy Xích Hỏa Kim Vũ, Lương Cừ quay lại hồ nước, để đám Nắm Đấm trông coi bảo bối cho kĩ, hắn quay về phòng ngủ đổi một chiếc áo màu lam, buộc chặt tóc lại, lúc này mới quay lại thông đạo Ám Lưu.
Nheo Béo đang đánh nhau với Rái cá sông lớn, song phương ngươi nắm ta cắn, quậy cho vùng thủy vực nháo nhào cả lên, một mảnh đục ngầu, căn bản không hề chú ý rằng Lương Cừ vừa đi rồi quay lại.
"A Béo!"
Nheo Béo đứng thẳng người dậy, cái đuôi quất bay Rái cá sông, vui vẻ bơi tới trước mặt Lương Cừ.
"Dẫn đường"
A Béo tuân lệnh, quay đầu chui vào thông đạo.
Rái cá sông lớn ngồi dậy từ dưới đất, tức giận cầm một cục đá lên gặm thành mảnh vụn.
Chờ đến khi Nheo Béo biến mất không thấy đâu nữa, Lương Cừ mới tiến lên một bước, từ bỏ chống cự, thuận theo lực hút của thông đạo Ám Lưu.
Dòng nước quấn lấy toàn thân, dưới chân hắn trong nháy mắt đã mất đi sự chống đỡ, nhanh chóng hạ xuống, xoay tròn, lăn lộn, trong phút chốc đã mất đi cảm giác phương hướng trái phải trên dưới, không gian kéo xa lại kéo dài vô hạn, quang ảnh màu lam nhạt không ngừng giao thoa trước mắt, tựa như biến thành một con kiến xuyên qua một cái cửa chớp, ngay cả ý thức cũng dần trở nên mơ hồ giữa cảm giác lắc lư kịch liệt.
Sau khoảng bảy tám nhịp hô hấp, quanh người Lương Cừ buông lỏng, hắn bị Ám Lưu hất mạnh ra ngoài.
Phía bên ngoài, A Béo với kinh nghiệm phong phú, cơ thể quét ngang một cái, nhẹ nhàng tiếp được.
Phía sau lưng Lương Cừ mềm nhũn, ngay sau đó được Nheo Béo đỡ xuống mặt đất.
Bùn cát dưới chân phảng phất như biến thành một lớp bông mềm, đạp xuống không có bất kỳ cảm giác đàn hồi nào, lỏng lẻo mềm nhũn.
Chẳng trách Nheo Béo trước đó vẫn luôn dùng mặt tiếp đất...
Lương Cừ xoa mi tâm.
Chờ đến khi hồi phục lại, hắn đứng dậy đánh giá tứ phía.
Áp lực vọt tới từ bốn phương tám hướng, quanh người bị dòng nước bao trùm đè ép đến không còn góc chết, cơ thể nặng trĩu.
Áp lực nước thay đổi.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên, mặt nước xa xôi vô tận.
"Lạ thật đấy..."
"Cảm giác áp lực nước không tương xứng với độ sâu..."
Lương Cừ nhíu mày.