Thành Thần Bắt Đầu Từ Thủy Hầu Tử (Bản Dịch)

Chương 520 - Chương 520: Huyết Mạch Long Quân

Chương 520: Huyết mạch Long quân Chương 520: Huyết mạch Long quân

"Thú vị, thú vị!"

Cóc ca chắp hai tay sau lưng dạo bước quanh Lương Cừ.

Cỏ nước lay động, Lương Cừ toát mồ hôi lạnh, không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ hắn khiến Cóc ra nhìn ra gì rồi sao?

Không đến mức đâu nhỉ, với bản lĩnh của Trạch Đỉnh, một con Yêu Vương dưới nước mà cũng phát giác ra?

Thế thì không khỏi quá không đáng tiền rồi.

Trong lòng Lương Cừ lo lắng.

Nheo Béo thân làm người phát ngôn, lập tức dò hỏi có gì thú vị, để nó cùng vui với.

Cóc ca đỡ cằm, vừa suy nghĩ vừa trả lời:

"Cảm giác ngươi đem lại cho ta, rất giống con trùng dài kia..."

Trùng dài?

Đầu óc Lương Cừ quay cuồng, đại não tiến vào chế độ ép xung.

Có thể lọt vào mắt Cóc ca, lại còn gọi là trùng dài, ở vùng sông Giang Hoài này, phù hợp với điều kiện chẳng được mấy con.

Lương Cừ duy nhất chỉ có thể nghĩ đến Giao Long Giang Hoài bá chiếm Long Cung kia.

Cách gọi trùng dài mang hàm ý khinh thường.

Mối quan hệ giữa hai bên không tốt sao?

Gay rồi!

Rơi vào đúng lỗ châu mai rồi!

Không được, phải kéo lại điểm ấn tượng!

Sao mình lại giống Giao Long?

Đầu óc Lương Cừ xoay chuyển đến muốn bốc cả khói, lập tức liên tưởng đến buổi hiến tế Hà Thần hồi tháng sáu.

Sau khi hiến tế Hà Thần xong, bản thân hắn được nhận 1 điểm chiếu cố của Giang Hoài, sự thay đổi bắt đầu chính từ lúc đó, hắn xuống nước cứ cảm giác có ác ý đi theo, hơn nữa sự ác ý có khả năng cực lớn đến từ Giao Long!

Mình và Giao Long có lẽ tồn tại sự cạnh tranh về độ chiếu cố...

Suy nghĩ Lương Cừ nhanh như điện xẹt, hắn khom người bái:

"Đại Vương, xin ngài hãy nghĩ kĩ xem, rốt cuộc là giống trùng dài khi trước hay là giống trùng dài bây giờ?"

"Khi trước, bây giờ?"

Mí mắt Cóc ca hơi rũ xuống, nó đột nhiên lại mở miệng:

"Giống trùng dài bây giờ! Không giống trước kia! Ồ?"

Cóc ca lại cúi người, ánh mắt đảo lên xuống:

"Ngươi có phải là cái tên mà con trùng dài kia muốn tìm không?"

"Đúng, phía Nam! Ngươi chính là tên đó!"

Không chờ Lương Cừ trả lời, Cóc ca đã tự mình vỗ móng, dường như vô cùng vui vẻ, trong lúc đó, dòng nước hóa thành lốc xoáy, đập vào hai bên vách đá, từ từ tan ra thành bọt nước trắng xóa.

"Có trò vui rồi!"

Tinh thần Lương Cừ chấn động, đúng như người ta nói, kẻ địch của kẻ địch là bạn bè, để lộ ra mối quan hệ đối địch với Giao long, ít nhất có thể phân rõ ranh giới, kéo lại điểm ấn tượng!

Nói chuyện với đại nhân vật chẳng khác gì đi trên băng mỏng, cho dù có không làm gì cũng có khả năng bị ghét bỏ.

Cơn lốc xoáy xé nát cỏ nước, lá gãy phiêu dạt khắp nơi.

Cóc ca ôm cái bụng trắng của mình mà vui vẻ vô cùng, Nheo Béo cũng ôm bụng theo, hai sợi râu dài vẫy vẫy.

Lương Cừ không biết nó đang cười cái gì, xem ra quay về phải chỉnh cho mới được.

Vui vẻ một hồi xong, Cóc ca yên lặng nằm trên mặt đất, tựa như chìm đắm trong hồi ức xa xôi.

Lương Cừ có thể cảm giác được ánh mắt của Cóc ca thỉnh thoảng như tấm màn rơi xuống trên người mình, tim đập bình bịch, không rõ lại có sự thay đổi gì nữa.

Đau khổ thật đấy...

Cóc ca nằm trên đất, suy nghĩ bay xa.

Lần đầu tiên thấy Lương Cừ nó đã cảm thấy kỳ quái.

Cảm giác tồn tại quá thấp.

Không phải là khí tức, diện mạo, mà là cảm giác tồn tại.

Thấp đến mức nếu không để ý sẽ có khả năng bỏ qua, quả thật không thể hiểu nổi.

Chờ đến khi tập trung sự chú ý vượt qua sự xa cách, thứ gì đó ở tầng sâu hơn lại có một cảm giác quen thuộc.

Trùng dài!

Không lâu trước đây Cóc ca từng gặp trùng dài, hồi tưởng lại cũng không tính là khó khăn gì.

Vốn tưởng rằng Lương Cừ thuộc cùng giống loài, vậy nên mới có đặc điểm riêng của trùng dài, sau khi dược nhắc nhở thì dường như lại không phải như vậy.

"Khi trước... bây giờ..."

Cóc ca nghiền ngẫm, chẳng mấy chốc đã tìm ra điểm mấu chốt của sự thay đổi.

Trùng dài vào ở Long Cung!

Chẳng lẽ là thừa kế từ Long Quân?

Nếu nói như vậy, Lương Cừ không phải giống trung dài mà là giống Long Quân?

Giữa hai bên tồn tại mối quan hệ huyết thống?

Cóc ca càng nghĩ càng chìm sâu.

Long Quân cái gì cũng tốt, chỉ có một điểm, thích ban thưởng tinh huyết, điểm hóa sinh linh, trên người lúc nào cũng có vài món đồ kỳ quái có chứa long huyết.

Khi nó còn nhỏ đi theo Cóc già lưu lạc khắp nơi, dựa vào bản lĩnh cầu lành tránh họa của Cóc già mà cũng nổi tiếng ở dưới nước.

Năm ấy đại thọ Long Quân, hai con cóc may mắn được mời dự tiệc, Cóc già đến nay vẫn giữ đèn vàng đèn bạc mang về từ bữa tiệc của Long Quân, thường lấy ra khoe khoang, bảo là do Long Quân tự tay tặng cho, đặt ở cạnh giường, đêm nào cũng đi ngủ cùng.

Chỉ có Cóc ca biết rõ chân tướng.

Nhưng đấy là chuyện từ trăm năm trước rồi.

Nó chỉ là một con cóc nhỏ đi theo Cóc già tham dự bữa tiệc, chỉ biết vùi đầu mà ăn, ngoại trừ hương vị món ăn cực ngon ra, đến nay vẫn khó mà quên được thì những thứ còn lại ấn tượng rất mơ hồ.

Đúng là duyên phận.

Người mà trùng dài sai đi tìm lại tự mình chạy đến cửa, lại còn trước khi trùng dài nổi giận đã giúp mình chế tạo thuyền.

Cóc ca hoài niệm hương vị của bữa ăn đó.

Trong lúc hoảng hốt, nó dường như lại nhìn thấy Long Quân, lại nhìn thấy Yêu Đình thịnh vượng, sinh cơ dồi dào.

Còn về việc bắt Lương Cừ giao cho Giao Long, nó hoàn toàn không có ý nghĩ đó.

Sự ra đi của Long Quân, trùng dài là đối tượng tình nghi quan trọng nhất, tiếp đó là Thiết Đầu phía Bắc.

Cho dù không phải là trùng dài, hành vi bá chiếm di sản của Chân Long, đuổi hậu duệ của Chân Long ra khỏi Long Cung cũng vô cùng đáng khinh bỉ và xấu hổ.

Tóm lại trước khi làm rõ chân tướng, chỉ cần Giao Long muốn làm gì, nó sẽ kiên quyết phản đối!

"Đi!"

Cóc ca vỗ móng, đập ra một xoáy nước, cuốn lấy Lương Cừ và Nheo Béo, vững vàng rơi xuống trước hang đá.

Lương Cừ ngẩng đầu lên, có hơi ngạc nhiên.

Chỉ khi chân chính đứng trước hang đá mới phát giác ra bản thân mình nhỏ bé thế nào.

Hắn giống như một con kiến tới trước mặt mai rùa đã chết cả trăm năm trước, chiêm ngưỡng vinh quang của cự thú.

Dây leo mọc sát vách đá đung đưa đón chào, Cóc ca cất bước đi vào trong, Lương Cừ ôm lấy Nheo Béo, nằm trên người nó đi theo về phía trước.

"Từ giờ trở đi, ngươi nên tránh đi về phía Bắc và phía Đông vùng nước sâu."

Lương Cừ dò hỏi:

"Đại Vương đã nói vậy, ta đương nhiên phải để tâm rồi, chỉ là Đại Vương có thể nói cho ta nguyên nhân không?"

"Không an toàn."

Cóc ca lắc đầu.

Yêu Đình tứ trụ, nó ở phía Nam, phía Tây là rùa già, phía Bắc và phía Đông đều thân cận với Giao Long.

Lương Cừ gật đầu, tóm lại biết phải làm sao là được, được Cóc ca nhắc nhở, có lẽ Cóc ca cũng có chút thiện cảm với mình, ít nhất là ở vị trí trung lập.

Hơn nữa, hắn trước mắt chỉ phát hiện ra thông đạo Ám Lưu đến chỗ Cóc ca, muốn tới nơi khác cũng không có điều kiện.

Nhắc đến chuyện này, thông đạo Ám Lưu rốt cuộc được hình thành như thế nào vậy?

Không có bất kì nguồn sức mạnh nào duy trì, vậy mà có thể tồn tại lâu như vậy, chẳng lẽ là con đường thần kỳ hình thành một cách tự nhiên sao?

Đi theo Cóc ca một đoạn, Lương Cừ thấy hài cốt của Đại Yêu lung linh đẹp mắt ở khắp chốn, trong lòng càng thêm kính sợ Cóc ca.

Trâu bò!

Nếu thật sự có thể ôm đùi Cóc ca, thế thì thay vì lão hòa thượng, nó sẽ trở thành chỗ dựa lớn nhất của Lương Cừ.

Chỉ tiếc rằng, trước mắt quan hệ của hắn và Cóc ca vẫn còn yếu ớt. ngược lại là tình cảm giữa Nheo Béo và Cóc ca tốt hơn.

Cóc ca đến gần một tấm da thú màu lam nhạt, đặt mông nằm xuống, vẫy vẫy móng vuốt.

"Hai con thuyền đổi lấy hai món đồ, ngươi còn được lấy một món nữa, không có việc gì thì đừng làm phiền ta."

Nó rất vừa mắt Nheo Béo.

Một con cá nho nhỏ, linh trí cao lại chẳng hề sợ nó, dáng vẻ lại phúc hậu, là chủng loại trước nay chưa từng gặp, thậm chí còn mang thuyền qua cho nó, đương nhiên là yêu thích rồi.

Khi trước lười nghĩ xem thuyền ở đâu ra, sau khi biết rồi cũng có chút khó chịu, nhưng biết rằng Lương Cừ và Giao Long không hợp nhau thì Cóc ca lại chẳng để tâm nữa.

Nói xong, nó nhắm hai mắt lại đi ngủ.

Bình Luận (0)
Comment