Thành Thần Bắt Đầu Từ Thủy Hầu Tử (Bản Dịch)

Chương 536 - Chương 536: Lũ Lụt (2)

Chương 536: Lũ lụt (2) Chương 536: Lũ lụt (2)

"Nếu đã như vậy, ta liền nhận con phi long này, chỉ là giá trị quá cao, trong lòng ta cũng thấy áy náy, mười lượng bạc này ngươi phải nhận lấy."

Không giống Tra Thanh, lễ vật hắn nhận hết, Lương Cừ nhét cho Phạm Tử Huyền mười lượng bạc.

Cấp dưới tặng cho cấp trên, quan địa phương tặng cho Đế đô, đồng liêu, đồng niên, đồng hương tặng nhau thực ra cũng là chuyện rất bình thường.

Không cần sợ bóng sợ gió, sợ người ta nắm thóp.

Nếu không nhận, trong mắt Phạm Tử Huyền khéo lại thành không vừa mắt hắn, trong lòng lại sinh tâm tư.

Chỉ là hơn mười lượng bạc thì quý trọng quá, Phạm Tử Huyền lại không giống Tra Thanh nhà có điều kiện, Lương Cừ nhận ít đi chút, coi như là có.

"Lương đại nhân đúng thật là... Nếu đã như vậy thì hạ quan xin nhận."

Phạm Tử Huyền không ngốc, tươi cười rời đi, cảm thấy đúng là không uổng công cả đêm.

Trong vòng một canh giờ mà hai người đến, Lương Cừ ước chừng về sau còn nữa, cũng không quay lại phòng ngủ nữa mà để Trương đại nương cầm phi long đi hầm canh, rồi lại bảo Phạm Hưng Lai lấy ít Dương Di Tuyết Nha ra thử.

Lá trà màu xanh ngọc nở ra trong nước sôi, trà thơm phiếm màu vàng nhạt, cả sảnh đường đều thơm mùi trà.

Lương Cừ nhấp một ngụm nhỏ, mùi vị quả thật không tệ, so với lá nhà trong nhà dùng để đãi khách đúng là tốt hơn.

Sợ là không đúng như Tra Thanh nói chỉ năm sáu lượng một cân.

Hương trà khuếch tán.

Nửa canh giờ sau, tay nắm ở đại môn lại vang lên tiếng.

"Ai đấy."

"Nhan Khánh Sơn, Nhan Sùng Văn, Chu Xuân Kiều, Quý Hữu Đông tới bái kiến đại nhân!"

Được lắm, tổng cộng ba vị Hà Bá đều đến đủ rồi!

Phạm Hưng Lai mở cửa, bốn người đi xuyên qua bức tường bình phong, thấy Lương Cừ đang ngồi ghế thủ vị bên tay trái trong sảnh đường liền đồng loạt cúi người hành lễ.

"Hạ quan, bái kiến Lương đại nhân!"x4

"Hưng Lai, rót trà."

Lương Cừ căn dặn một tiếng, lại nhìn về phía bốn người quen thuộc này.

"Không cần câu nệ, ngồi đi."

Nhan Khánh Sơn nghe thấy vậy liền ngồi xuống trước tiên, những người còn lại lần lượt tìm ghế ngồi xuống.

Bốn người không dám đặt mông ngồi hẳn xuống, chỉ ngồi sát mép ghế, đầu gối bàn chân cong lại, thấy Phạm Hưng Lai rót trà liền vội vàng nhận lấy tách trà.

Nhắc lại đúng là ngượng nghịu.

Lương Cừ từ chối bốn người đầu quân cho mình, tưởng là sẽ không còn liên quan gì nữa, kết quả là vòng đi vòng lại thế nào mà mấy người lại thành thủ hạ của mình.

Nếu nói là ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, Lương Cừ bị bốn người vả mặt thì cũng không đúng.

Lương Cừ là cấp trên, bốn người là cấp dưới.

Cũng không biết có phải Nhiễm Trọng Thức nghe ngóng được gì không nên mới cố ý điều người qua để trêu chọc mình.

Sảnh đường yên tĩnh, thỉnh thoảng có tiếng uống trà.

Lương Cừ không biết nên nói gì nên cứ thế ngồi phẩm trà luôn.

Một lúc sau, Nhan Khánh Sơn nhìn về phía đám người Nhan Sùng Văn, thấy ánh mắt ba người bọn họ ra hiệu liền đặt tách trà xuống.

"Lương đại nhân, bốn người huynh đệ chúng ta được điều đến dưới trướng Lương đại nhân vô cùng vui mừng nhưng cũng không khỏi sợ hãi, vậy nên góp mấy lượng bạc, mua món quà nhỏ, mong Lương đại nhân đừng ghét bỏ."

Nói xong, Nhan Sùng Văn liền đưa cho Nhan Khánh Sơn một hộp nhỏ, Nhan Khánh Sơn nhận lấy, chậm bước đưa đến trước mặt Lương Cừ.

Nhẫn ban chỉ vừa rộng vừa dày, phiếm màu xanh xám của sắt, khắc hoa văn mây và hổ.

"Nghe nói Lương đại nhân là tiễn thủ như thần, trong lúc vây giết Qủy Mẫu Giáo từng dùng Huyền Thiết đại cung lập đại công hiển hách, mấy huynh đệ chúng ta ngẫm nghĩ liền tặng Lương đại nhân một chiếc nhẫn ban chỉ."

Lương Cừ không biết ban chỉ làm bằng chất liệu gì, nhưng bốn người cùng góp chung thì nhất định là không tầm thường.

Vốn định bù tiền như Phạm Tử Huyền, nhưng nhìn dáng vẻ bốn người gì cũng không hiểu, sợ là không hiểu hàm ý trong đó.

Cứ hết lần này đến lần khác từ chối, khó tránh khỏi biến thành bắt nạt người thành thật.

Người thành thật ra ngoài kiếm sống chẳng dễ dàng gì.

Ngẫm qua ngẫm lại.

"Có tâm rồi, vậy ta liền nhận, đúng lúc đang thiếu một chiếc nhẫn ban chỉ dùng để kéo cung."

Nhan Khánh Sơn nghe vậy vui mừng, lòng thầm nghĩ thân đệ đúng là thông minh, tặng nhẫn ban chỉ đúng là không sai!

"Không sao không sao, Lương đại nhận thích là tốt rồi, về sau bốn huynh đệ bọn ta nhất định sẽ trung thành hết mực, tận tâm tận lực!"

Những người còn lại liên tiếp phụ họa, bầu không khí trong thoáng chốc thả lỏng hơn nhiều.

Lương Cừ xoay chiếc nhẫn ban chỉ, đang định hỏi mấy người làm từ chất liệu gì, đại môn Lương trạch đã lại vang lên tiếng gõ cửa, vô cùng cấp thiết.

Còn chưa chờ Phạm Hưng Lai mở cửa, giọng nói của Lý Lập Ba ở ngoài cửa đã xuyên qua màn mưa truyền đến.

"Thủy ca, không ổn rồi, huyện Hoa Châu xảy ra lũ lụt rồi!"

Bình Luận (0)
Comment