Thành Thần Bắt Đầu Từ Thủy Hầu Tử (Bản Dịch)

Chương 535 - Chương 535: Lũ Lụt (1)

Chương 535: Lũ lụt (1) Chương 535: Lũ lụt (1)

Tra Thanh không dám chậm trễ, cầm túi giấy dầu đặt lên bàn mở ra.

"Quê hạ quan ở huyện Trường Cô, ở đó có một loại trà tên là Dương Di Tuyết Nha, mọc ở chân núi phía Bắc dãy núi Quân Sơn, hương thơm thanh nhã, tư vị tươi mát, quả thực là trà ngon, đặc biệt tặng cho đại nhân nếm thử."

Tra Thanh mở túi giấy dầu ra, hương thơm nhàn nhạt tản ra trong hơi nước.

Lương Cừ tiến lên trước nhìn xem, trong giấy dầu quả thật toàn là lá trà, không ít, cũng phải hai cân, giăng đầy sương trắng.

"Dương Di Tuyết Nha, ta cũng từng nghe qua."

Huyện Trường Cô thuộc Phủ Hoài Âm, cách huyện Bình Dương không xa, phía Bắc huyện Phong Phụ, là cách vách của cách vách.

Bởi vậy Lương Cừ cũng có chút hiểu biết với loại trà Dương Di Tuyết Nha này, không rẻ, tương đối đắt, làm đặc sản quả thật hợp lý.

"Ồ, thế thì trùng hợp quá, không dám giấu gì Lương đại nhân, lá trà này ấy mà, là từ đời tổ phụ nhà ta..."

Tra Thanh tìm thấy chủ đề, tiện thể giới thiệu bản thân, nhắc đến quê nhà ở ngay gần núi trà, tổ phụ là thương nhân bán trà nhỏ, năm nào trà cũng nhiều đến uống không hết.

Dựa vào việc bán lá trà, tổ phụ cũng tích lũy được đôi chút, nuôi dưỡng phụ thân học võ, hai người con trai đều có Võ tịch, càng ngày càng hưng thịnh.

Đến đời của Tra Thanh thì lại nhắm trúng cơ hội mà tới Hà Bạc Sở, nỗ lực không ngừng, cố kiếm thể diện.

Tra Thanh nói một thôi một hồi, toàn là kể lại trải nghiệm khi xưa, trong lúc đó còn xen lẫn mấy tiếng thở dài, kể cha mẹ mình vất vả thế nào.

Chờ đến khi kể xong trải nghiệm của bản thân mình, Tra Thanh đột nhiên thay đổi chủ đề, bảo rằng nhà mình ba đời tích lũy mới được như ngày hôm nay, vô cùng ngưỡng mộ Lương đại nhân tay trắng lập nghiệp, tuổi còn trẻ mà đã có nhiều thành tựu, quả thực khiến vị Hà Bá đã 30 tuổi này như hắn phải xấu hổ mà toát mồ hôi, cảm thấy mấy chục năm qua đúng là tốn công vô ích.

Đối diện với lời khen ngợi của Tra Thanh, Lương Cừ thỉnh thoảng đáp lại, bầu không khí tương đối hòa hợp.

Trò chuyện được một khắc đồng hồ, Tra Thanh cảm thấy cũng đến lúc rồi.

Lần đầu gặp mặt, thấy ổn thì dừng, hắn lên tiếng cáo từ.

"Lương đại nhân xin hãy dừng bước."

Bóng người biến mất ở góc rẽ, chẳng đưa ra tí yêu cầu nào.

"Thú vị đấy..."

Lương Cừ sờ cằm.

Hắn cầm ấm trà trên bàn lên, lắc lắc lá trà dưới đáy, không giấu đồ gì như trong tưởng tượng, là lá trà chân chính.

"Cất đi."

Lương Cừ đặt ấm trà xuống, bảo Phạm Hưng Lai mới tiễn khách quay lại cất bao giấy dầu đi, mình thì đứng dậy về phòng.

Hắn còn đang đi giữa hành lang thì ngoài cửa lại có tiếng gõ.

Phạm Hưng Lai vội chạy ra ngoài, cách một cánh cửa lên tiếng hỏi.

"Ai đấy?"

"Phạm Tử Huyền!"

Lương Cừ đột nhiên dừng chân, quay lại thính đường, đón vị thuộc hạ thứ hai.

Phạm Tử Huyền cởi áo tơi, đi xuyên qua hành lang.

Không giống vẻ béo mập của Tra Thanh, Phạm Tử Huyền tương đối gầy, màu da ngăm đen, trên người mặc một bộ quần áo ôm người, chỗ khuỷu tay còn dính bùn.

Không ngoài dự đoán, cũng tới tặng 'đặc sản' như Tra Thanh.

Thứ mà Phạm Tử Huyền và Tra Thanh tặng không giống nhau, không phải là lá trà, là con một 'phi long'.

Con phi long này đương nhiên không phải là phi long thật, mà là gà thông đuôi hoa, cũng giống như Bảo ngư dưới nước, là loài thú trân quý trên lục địa.

Con trước mắt nặng bốn năm cân, ước chừng khoảng mười mấy lượng bạc, gần như tương đương với bổng lộc một tháng của Phạm Tử Huyền!

"Cái này, tốn kém quá rồi!"

"Không tốn kém không tốn kém, hạ quan vừa nghe nói được điều đến chỗ Lương đại nhân đã vô cùng kích động, cả đêm không chợp mắt nổi.

Lương đại nhân là ai? Trấn Nghĩa Hưng này có ai là không biết đâu, kể cả ở huyện cũng phải hơn nửa số người biết ngài, ngài là hào kiệt, là nghĩa sĩ!

Hạ quan từ nhỏ đã ngưỡng mộ nhân vật anh hùng có phẩm cách như Lương đại nhân, thầm nghĩ Lương đại nhân ở Hà Bạc Sở nổi danh như vậy, Bảo ngư chắc ăn đến ngán rồi, liền khoác áo tơi đội mưa vào núi dùng cung tiễn bắn một con phi long, một đường không nghỉ chạy đến đây, chính là vì để tặng cho Lương đại nhân hầm canh uống cho tươi ngon!"

Phạm Tử Huyền vô cùng nhiệt tình, vẻ mặt đến là chân thành.

"Aiz, cái này..."

Nghe Phạm Tử Huyền nói thì có vẻ có văn hóa hơn Tra Thanh nhưng đến khi làm việc lại không khéo đưa đẩy bằng Tra Thanh.

Lương Cừ âm thầm ghi nhớ ấn tượng của hai người.

Không phải là ghét bỏ.

Tính cách mỗi người khác nhau, nhưng lúc phái ra ngoài làm việc thì nên biết người nào phù hợp việc gì.

Bình Luận (0)
Comment