Lý Thọ Phúc không dám nhiều lời, cung kính đưa danh sách lên.
"Phạm vi thủy vực mà Lương đại nhân quản lý tổng cộng có ba trấn tám thôn.
Ba trấn bao gồm trấn Nghĩa Hưng, trấn Đồng Lý và trấn Hồng Trang.
Tám thôn là thôn Đông Hoàng, thôn Triều Hoài, thôn Nam Tầm, thôn Đông Tầm, thôn Kinh Thứ, thôn Đàm Bạn, thôn Chu Hạng, thôn Thuần Vu.
Ba trấn tám thôn này đều là những thôn, trấn với số lượng nhân khẩu lớn, chỉ có thôn Chu Hạng và thôn Thuần Vu là ít cư dân hơn, số hộ dân không tới một ngàn, số lượng ngư dân cũng không vượt quá ba trăm"
Hôm nay, trước lúc đến Lương trạch, Lý Thọ Phúc đã đọc qua hồ sơ ghi chép nhân khẩu ở các địa phương này, nhớ kỹ tình hình ở các nơi, tìm hiểu đầy đủ.
Lương Cừ mở quyển sổ ra:
"Có những người nào tới? Chức vụ gì?"
"Có ba Hà Bá, chín Hà Trường và hai mươi bốn Hà Lại, Hà Bá bao gồm Tra Thanh, Nhan Khánh Sơn, Phạm Tử Huyền, Hà Trường bao gồm Nhan Sùng Văn, Chu Xuân Kiều, Quý Hữu Đông..."
Nhan Khánh Sơn, Nhan Sùng Văn?
Lương Cừ nghe Lý Thọ Phúc giới thiệu, cảm thấy hai cái tên trong số đó có chút quen tai.
Hắn lật sổ, tìm hồ sơ của hai người.
Trong sổ không chỉ có tên Hà Bá, Hà Trường ở Hà Bạc Sở thuộc thủy vực hắn quản lý, mà còn viết rõ xuất thân quê quán, tuổi tác của mỗi người, bao gồm cả lý lão, hương lão ở địa khu tương ứng nữa, vô cùng tường tận.
Ở cột quê quán.
"Huyện Hoa Châu?"
Quỷ Mẫu Giáo hoành hoành, trong số những huyện bị tập kích quanh đây, huyện Hoa Châu có thể nói là bị ảnh hưởng nghiêm trọng nhất, người chạy ra ngoài tìm đường sống cũng là nhiều nhất.
Nhóm người Bàng Thanh Hà hôm ấy tìm đến cửa luận bàn với hắn chính là người của huyện Hoa Châu, cái người tên là Đại Tráng kia để lại cho hắn ấn tượng rất sâu sắc, hơi ngờ nghệch, không quá thông minh.
Ngoài ra, còn gặp được người của huyện Hoa Châu ở...
Lương Cừ nhíu mày trầm tư, hồi lâu sau rốt cuộc nhớ ra tại sao lại quen tai đến vậy.
Trước đây dường như đã gặp qua hai người này, nói là muốn đầu quân cho mình?
Nhớ là lúc ấy có bốn người, hai người còn lại là ai nữa nhỉ?
Lương Cừ không có ấn tượng sâu, quả thật nghĩ không ra, chỉ nhớ rõ bốn người là đồng hương với nhau.
Hắn nhanh chóng lật trang khác, tìm tới hai Hà Trường có quê quán đều là huyện Hoa Châu:
"Nhan Khánh Sơn, Nhan Sùng Văn, Chu Xuân Kiều, Quý Hữu Đông, bốn người này vốn đã quen biết nhau đúng không?"
Trong đầu Lý Thọ Phúc hồi tưởng lại một phen:
"Không sai, bốn người này đều là người huyện Hoa Châu, có quen biết nhau từ trước.
Trong đó, Nhan Khánh Sơn, Nhan Sùng Văn là anh em ruột, từ thời tổ phụ đã có Võ tịch, còn Chu Xuân Cầu và Quý Hữu Đông thì là đồng môn.
Bốn người có mối quan hệ rất tốt, hơn nữa còn cùng học một loại Võ công, bốn người bọn họ phối hợp với nhau khá tốt, từng lập được công lao trong lần tiêu diệt chi họ Hoàng của Quỷ Mẫu Giáo.
Người đứng đầu là Nhan Khánh Sơn được thăng chức làm Hà Bá Tòng Bát phẩm, mấy người còn lại cũng đều được thăng chức, Lương đại nhân biết bọn họ sao?"
Lương Cừ gật đầu:
"Tầm tháng bốn tháng năm, bốn người này muốn đầu quân cho ta, chạy tới nói muốn làm trâu làm ngựa cho ta, như thể người lỗ mãng, không ngờ vòng đi vòng lại lại trở thành người dưới trướng ta"
Lý Thọ Phúc phối hợp bật cười, hắn đến từ Đế Đô, trong nhà cũng từng có quan viên Tứ phẩm, giờ tuy đã xuống dốc, khiến hắn chỉ có thể làm Chủ Bộ Cửu phẩm bị phái ra ngoài nhưng hắn cũng tương đối quen thuộc với mấy loại chuyện này.
Làm gì có ai xin đầu quân như vậy chứ?
Rõ ràng là bốn tên nhà quê đến từ nông thôn, chẳng hiểu tí nào đạo lý đối nhân xử thế, ít cũng phải trước tiên tặng quà, tạo mối quan hệ, bám gót theo sau hầu hạ một khoảng thời gian chứ?
Khéo còn chưa từng đến thư viện học, chỉ biết có mấy chữ.
"Ồ? Khấu Tráng?". Lương Cừ lật tiếp về sau, lại nhìn thấy người quen:
"Là cái người to cao trời sinh Tráng cốt đấy hả?"
"Đúng vậy"
Lý Thọ Phúc biết rõ mối quan hệ giữa Lương Cừ và Khấu Tráng.
Một người trời sinh nửa Võ cốt đủ để thu hút sự chú ý của người khác, nghe ngóng qua cũng không khó để biết được chuyện đã từng luận võ với nhau.
"Người này là sau khi quét sạch Quỷ Mẫu Giáo mới gia nhập, nghe nói lập tức sẽ đột phá bốn ải, nhân thủ hiện tại cũng đang khan hiếm nên để hắn làm Hà trưởng"
Lương Cừ băn khoăn.
Nhiễm Trọng Thức sắp xếp kiểu gì mà gần nửa đều là 'Người quen' thế này.
Sẽ không phải cảm thấy trước đó quen biết, làm việc sẽ thuận tiện hơn nhiều đấy chứ?
Ngoại trừ mấy người này ra, phần lớn những người còn lại đều chưa từng nghe nói qua, hơn phân nửa đều là Võ tịch, ắt hẳn là tuyển chọn trong số các quân sĩ, giống như yêu cầu của Lương Cừ.
Lương Cừ ghi nhớ tên của những Hà Bá, Hà Trường này ở trong lòng, khép quyển sổ lại:
"Được rồi, ta đã nhận được. làm phiền Lý Chủ Bộ trời mưa to còn phải đến đây một chuyến, lần sau để Lý Lập Ba và Trần Kiệt Xương chạy qua là được"
"Lương đại nhân khách sáo rồi, dính chút mưa có là gì, đại nhân ngày nào cũng bôn ba trên sông nước, số lượng tiểu công cũng là vượt trội hơn hẳn so với quan viên cùng cấp khác, như ngài mới đúng là vất vả"
"Khụ khụ, ta nghe nói trước đó vài ngày, Nhạc Long đại ca cãi nhau một trận với Vệ đại nhân đúng không?". Lương Cừ ho khan hai tiếng, chủ động thay đổi chủ đề.
"Đúng là có việc này, cũng không phải chuyện gì lớn, chỉ là bất đồng ý kiến thôi..."
Hai người bàn luận về tình hình gần đây một lúc, Lý Thọ Phúc chủ động cáo từ, Lương Cừ không giữ nữa, để Phạm Hưng Lai tiễn khách.
Chờ dẫn ngựa ra ngoài, Lý Thọ Phúc đội mũ rộng vành lên, bước qua ngạch cửa, chợt cảm thấy một cơn đau nhức thuận theo xương cột sống lan sang hai bên.
Lý Thọ Phúc kinh ngạc.
Thời điểm đối mặt với Lương Cừ, bản thân lại vô tình hay cố ý khom người, lúc này ra ngoài cửa mới thả lỏng.
"Giỏi thật đấy"
Cũng mới chỉ nửa năm.
Ban đầu Lý Thọ Phúc còn có thể trò chuyện ngang hàng, đến nay vậy mà lại cảm nhận được sức nặng trong uy thế của người trẻ tuổi kia, không tự giác mà phải khom người.
Lý Thọ Phúc ngẩng đầu nhìn trời, hạt mưa men theo cạnh của mũ rộng vành trượt xuống, chảy vào áo tơi thông qua khe hở, rồi chảy xuống trên mặt đất.
Cũng là phúc khí.
Sáng nào Lý Thọ Phúc rời giường cũng nhất định phải trước tiên đọc thuộc lòng một lần 'Quan Châm'.
Người làm quan, phải thanh liêm, thận trọng, chăm chỉ.
Thánh Thư đã dạy, làm tốt ba điều này, có thể giữ vững chức quan, có thể tránh xa sỉ nhục, sẽ được cấp trên thưởng thức, sẽ được cấp dưới hỗ trợ.
Nhưng nếu thật sự gặp phải rắc rối, có thể dựa vào ba điều này để bảo toàn tính mạng không?
Phụ thân thận trọng nửa đời người, không làm chuyện gì sai, vẫn chỉ là một người ghi chép sổ sách nho nhỏ, giờ đổi thành hắn, ngay cả Đế Đô cũng không ở được nữa, bị phái tới một huyện nho nhỏ.
Nếu thật sự được thưởng thức, mình sẽ còn ở đây sao?
Con trai ta có lẽ sẽ không giống như ta.
Lý Thọ Phúc nghĩ.
Hắn buộc chặt mũ rộng vành lại, dẫm lên bàn đạp trèo lên Thanh Thông Mã, biến mất trong màn mưa.
Hôm sau.
Nước bùn trong hồ nước tràn qua gạch đá, tràn lên trên mặt đất.
"Vẫn chưa ngừng"
Lương Cừ ngửi mùi hơi nước, lần đầu tiên ngửi sẽ cảm thấy thoải mái sảng khoái, nhưng về lâu về dài, ngược lại sẽ cảm thấy ngột ngạt, nhất là vào ngày nóng bức, cả người đều dinh dính.
Nửa đêm hôm qua, mưa đã tạm ngừng, không ngờ đến sáng nay lại tiếp tục.
Việc mở rộng hồ nước lại phải kéo dài, trời mưa liên tục như vậy gạch đá không khô nổi, bùn đất đào ra cũng sẽ trôi đi khắp nơi.
Thời gian càng kéo dài, nếu để Cóc Công tới đây phát hiện ra vẫn chưa khởi công xây dựng gì, cảm thấy có người lừa Cóc thì phải làm sao bây giờ?
Lương Cừ chưa từng thất tín với Cóc.
Chỉ có hai chuyện tốt là lượng lớn máu mất đi thông qua tu dưỡng đã bổ sung đầy đủ trở lại, toàn thân nhẹ nhõm.
Mấy ngày nay mưa to sét đánh giúp mộng cảnh mà Thận Trùng xây dựng cũng rõ ràng hơn ba phần, việc tu luyện Lôi Tự Ấn Pháp cũng có tăng tốc.
Phía trước cửa sổ hiện lên bóng người.
"Lão gia, có người tìm!"
"Ai đấy?"
"Nghe nói là Tra Thanh"
Tra Thanh?
Lương Cừ nhớ tới quyển sổ hôm qua Lý Thọ Phúc đưa đến, trên đó có một Hà Bá tên Tra Thanh.
Xảy ra chuyện gì sao?
Lương Cừ nhanh chóng đi đến thính đường, từ trong hành lang đã trông thấy một người trung niên mặc áo ngắn, trên tay xách theo một túi giấy dầu, hai gò má hơi tròn, hồng nhuận tươi sáng.
Gặp cấp trên, Tra Thanh lập tức khom người, bái dài.
"Hạ quan Tra Thanh, bái..."
Lương Cừ ngắt lời:
"Có Tinh quái gây chuyện sao?"
"Tinh quái gây chuyện?". Tra Thanh lập tức phản ứng lại, vội vàng nhấc túi giấy dầu trên tay lên nói:
"Lương đại nhân hiểu lầm rồi, hạ quan lần này tới không phải là vì việc công, là muốn tặng chút đặc sản cho Lương đại nhân nếm thử thôi"
Đặc sản?