Mua to liều mạng trút xuống, đánh xuống mặt đất như một cây roi, đẩy toàn bộ dòng sông Hắc Thủy Hà lao về phía trước.
Trên nóc thuyền toàn là bọt nước.
Lương Cừ đứng dưới mái hiên thuyền, nhìn những cột mưa rơi xuống những dãy núi thấp hai bên bờ sông, cuốn xuống tạo thành thác nước.
Thỉnh thoảng còn có cây cối đổ rạp, cuốn theo đá và bùn vàng, rơi xuống Hắc Thủy Hà, bùn vàng nhuộm cả một vùng nước lớn, rồi lại bị dòng nước chảy xiết cuốn đi, làm nhạt màu.
"Mực nước đang hạ."
Lương Cừ cúi đầu, phía trên mấy mét chỗ giáp ranh giữa con sông và dãy núi toàn là vách đá trơ trợi, không hề có cây cối che phủ, hơn nữa không phải do chỗ nào đó lở đất mà thành mà dọc đường tới đây đều là như vậy.
Mưa lớn như trút nước, mực nước Hắc Thủy Hà không lên mà lại giảm xuống!
Một lượng lớn nước mưa không thể tự nhiên biến mất như vậy được, tất phải có một nơi nào đó thay Hắc Thủy Hà dung nạp hết lượng nước còn lại, trở thành nơi tiếp nhận.
Tia sét hình nhánh cây tắt ngóm.
Trinh sát A Uy vỗ cánh, lóe lên giữa trời, bay xuống đầu thuyền, nó rung cánh, rũ bỏ những giọt nước, hai sợi xúc tu chỗ trán khẽ đung đưa.
Ánh mắt Lương Cừ lóe lên:
"Gần đây có người?"
A Uy lắc đầu.
Lương Cừ lấy bản đồ ra xem qua.
Gần đây rõ ràng không đánh dấu bất cứ thôn trang, làng mạc nào.
Ai lại chạy đến bờ Hắc Thủy Hà trong lúc đang lũ lụt?
"Đi xem xem."
A Uy lao vào màn mưa.
Vùng đất có nhiều nước thực vật thường tươi tốt.
Một sơn trại ẩn mình giữa hai ngọn núi thấp.
Giữa màn mưa mịt mù, rừng rậm che khuất, vô cùng bí mật.
Cột chèo thấm đẫm nước, chiếc bè da dê thuận theo dòng nước va vào vách đá.
Hai người đàn ông khoác áo tơi nhảy khỏi bè lên bờ, một người buộc chặt dây thừng, một người xông vào sơn trại hô to gọi nhỏ.
Ngoài cổng sơn trại có người cởi mũ xuống:
"Ồn ào cái gì đấy? Có để người ta ngủ không hả?"
"Cá đến rồi, cá đến rồi!"
"Cá?"
Người canh cổng chỉ tay lên trời:
"Ngươi con mẹ nó có nhìn nhầm không đấy, thời tiết này mà có cá? Mưa to như vậy, nhìn cây thành thuyền hả?"
"Nhầm cái rắm."
Người đàn ông mặc áo tơi quát lớn:
"Lão tử mắt sáng như sao, bao nhiêu năm rồi có lần nào nhìn nhầm không hả?"
Người canh cổng xoay người ngồi dậy:
"Cá lớn hay cá nhỏ?"
"Cá lớn! Ta thấy là thật đấy, trên thuyền còn chở con ngựa lớn màu đỏ thẫm nữa! Ít cũng phải đáng giá từng này!"
Người đàn ông mặc áo tơi dựng hai ngón tay.
Không ít đâu.
Người canh cổng vội vàng mở cửa ra, cho hai người đàn ông mặc áo tơi đi vào trong, chỉ mấy tiếng mà đã nhanh chóng đánh thức toàn bộ sơn trại.
"Đương gia, đương gia! Có con cá lớn đến!"
"Cá lớn?"
Lư Tân Khánh mở mắt, nghe tiếng mưa bên ngoài mà buồn bực
"Tạnh mưa rồi à?"
"Chưa tạnh, đội mưa đến."
"Chưa tạnh?"
Lư Tân Khánh ngồi dậy từ trên giường, túm lấy một bộ y phục khoác lên người:
"Nói rõ xem nào."
"Là Trương Thuận và Quan Hiển phát hiện được, hai người đang chờ ở sảnh đường!"
Hắc Thủy Hà nước siết, cá chạy rất nhanh.
Lư Khánh Tân không dám chậm trễ.
"Đi!"
Mười mấy tên thủy phỉ hô hào lao vào sảnh đường.
Lư Khánh Tân xỏ tay vào tay áo, đi ra từ cửa bên, hỏi thăm tường tận.
"Đương gia, mưa to quá, cụ thể thế nào hai huynh đệ chúng ta không nhìn rõ được, chỉ thấy trong thuyền nhỏ kia có một con ngựa màu đỏ thẫm, ta nhìn từ xa đã cảm thấy là ngựa tốt, ít cũng phải đáng giá hơn 200 lượng!"
Hơn 200 lượng!
Đám thủy phỉ xôn xao.
"Chắc chắn là thuyền nhỏ à?"
"Chắc chắn, thuyền to hay nhỏ sao nhìn nhầm được, thuyền nhỏ nhà nào còn chở con ngựa tốt như vậy, nhất định là thương nhân buôn ngựa đang vội lên đường! Xui xẻo gặp phải lũ lụt, chúng ta cướp của hắn, thần không biết quỷ không hay! Tìm không ra!"
Quan Hiển phụ họa:
"Không sai không sai, nhất định là thương nhân buôn ngựa! Chúng ta mau chóng chuẩn bị, hôm nay nước xiết lắm, để hắn đi mất thì không tóm nổi đâu!"
Đầu Lư Khánh Tân điên cuồng xoay chuyển.
Thủy phỉ không dễ làm, thực lực không xong thì không dám động vào thuyền lớn, chỉ có thể cướp thuyền nhỏ, mà thuyền nhỏ thì đánh giá được mấy đồng?
Toàn là mấy lão già đi đánh cá, cái đống xương già cỗi kia thì bán được bao nhiêu.
Trương Thuận, Quan Hiển, hai tên này đều không hiểu về ngựa, sao nhìn ra được là tốt hay xấu.
Bảo là 200 lượng nhất định là chém gió, sợ thả cá lớn đi mất, nhưng thực tế thì Lư Khánh Tân cũng buồn bực đến mức nổi mụn rồi.
Một con ngựa, ít cũng phải mấy chục lượng.
Đao trong tay toàn thủng lỗ chỗ, hắn sớm đã muốn đổi mới rồi.
Lư Khánh Tân không chút chần chờ.
"Cướp!"
"Được!"
Gã đàn ông đứng bên cạnh Lư Khánh Tân vung tay.
"Các huynh đệ, đương gia mấy hôm trươc thần công đại thành, dúng lúc lấy tên kia thử xem!"
"Được!"
"Cướp thôi!"
Đám thủy phỉ đeo mặt nạ sơn dầu lên mặt, lao ra khỏi sơn trại.
Bọn chúng tháo bè ra, túm lấy sợi dây rũ xuống từ trên cây, đừng chờ trong vịnh,
Không ngờ A Uy ở trong rừng rậm đã thu hết cảnh tượng này vào đáy mắt, thông qua liên kết tinh thần truyền đạt nguyên si ra ngoài.
Giữa cơn mưa to, con thuyền nổi trên dòng nước.
Đám thủy phỉ tập trung tinh thần, thấy hình bóng màu đỏ trong thuyền mà vô cùng vui mừng.
"Là ngựa, là ngựa!"
"Lão đại, lão đại, là ngựa thật! Ngựa tốt!"
"Ta thấy rồi!"
Lư Khánh Tân thấy bóng hình màu đỏ kia cũng sững người, con ngựa kia đúng là có khi thế bất đồng với những con ngựa khác, chẳng trách Trương Thuận, Quan Hiển bảo phải đáng giá 200 lượng.
Hai tên nhà quê thiếu hiểu biết.
Ít cũng phải 300 lượng!
Đáy lòng Lư Khánh Tân rạo rực.
Chờ đến khi thuyền đến gần hơn chút, một bóng người đột nhiên xuất hiện ở đầu thuyền, trường phục màu chàm vô cùng bắt mắt.
Có người nghi ngờ:
"Sao mà... giống như quan phục?'
Trường Thuận – người báo tin đầu tiên nghe vậy lập tức lắp bắp:
"Quan... quan, quan phục? Kia là quan phục?"
Thực lực của Lư Khánh Tân cao nhất, thị lực tốt nhất:
"Kiểu dáng không đúng, màu đen, ừm, xanh đen? Phần ngực hình như thêu hoa văn màu trắng à? Ngươi từng thấy qua loại quan phục này à?"
Đám đông ngẩn người.
Đúng vậy, đây là kiểu quan phục gì?
Thủy phỉ nói giống quan phục rơi vào trầm tư, tự hoài nghi chính mình:
"Hay là ta nhớ nhầm rồi?"
Trương Thuận mắng to:
"Mẹ nó, bị tiểu tử nhà ngươi dọa cho sợ rồi, quan phục cứt chó gì, có mà thứ đồ gấm lòe loẹt thì có!"
Quan Hiển thêm mắm dặm muối:
"Quan Huyện lệnh thất phẩm xuất hành còn có thuyền lớn, nếu là quan thật cũng chỉ là Tiểu Lại thôi, cùng lắm là đột phá hai ải, có đương gia ở đây, sợ gì hắn ta?"
"Đúng vậy, ngươi nhìn thuyền hắn ta ngồi kìa, là người bên ngoài đến!"
Một đám thủy phỉ đều cho là vậy.
Hắc Thủy Hà nước chảy siết, thuyền có mái che, thuyền ba lá mà các huyện khác thường dùng dễ bị lật, người địa phương đại đa phần đều dùng bè da dê, vừa nhanh vừa vững.
Đối phương không dùng bè da dê, khẳng định là người bên ngoài đến!
Đám người ngươi một câu ta một câu, thế mà lại thuyết phục lẫn nhau.
"Quan Hiển nói đúng, mọi người đừng sợ!"
Lư Khánh Tân thấp giọng quát, hắn đánh một chưởng lên vách đá.
"Móng là phần còn lại của gân, răng là phần còn lại của xương, tóc là phần còn lại của máu, lưỡi là phần còn lại của thịt, đây là Tứ Tiêu của người!
Tứ Tiêu Luyện Thể Công mà ta học là pháp môn độc quyền của Võ quán Sơn Bàn huyện Hoa Châu! Nay ta đã Gân Tiêu đại thành! Ngón tay sắc bén hơn cả đao kiếm, có thể dễ dàng đâm xuyên ngực, móc lấy tim, kẻ dưới bốn ải đều không phải địch thủ của ta!"
Nói xong, Lư Khánh Tân dùng ngón tay siết chặn hòn đá, bóp nát hòn đá thành bột phấn trước mặt mọi người, lớp vôi màu vàng nhạt bay ra ngoài, bị bao bọc trong hơi nước, biến mất không còn tung tích.
Đám thủy phỉ thấy vậy sĩ khí dâng cao!
Chờ đến khi thuyền tiến vào phạm vi ba mươi trượng, mấy cái bè da dê tựa như sủi cảo, lao ra ngoài, xông lên.
Mà còn chưa kịp xông đến mạn thuyền thì dây cung đã rền vang, một mũi tên xuyên qua màn mưa, xuyên qua màn sương, đánh trúng chiếc bè da dê.
Bùm!
Ánh điện quang từ mũi tên lóe sáng, mười mấy tấm da dê dưới bè đều bị nổ tung.
Ba tên thủy phỉ hét lên thảm thiết rồi rơi xuống nước, bị dòng nước cuốn trôi không thấy đâu nữa.
Mười hai tên thủy phỉ còn lại sững sờ đứng yên tại chỗ.
Lúng túng không biết làm sao.