Ưu điểm của Võ quán rất nhiều, thứ nhất là mở cửa cho bách tính bình dân, phần lớn là vì cầu tài, ngưỡng cửa thấp, có thể gia tăng số lượng Võ giả một cách hiệu quả, số lượng tầng lớp cấp thấp cũng tăng lên nhiều, chỗ tốt không cần nói cũng biết.
Thứ hai là, mối quan hệ trên dưới Võ quán cũng không chặt chẽ, Học đồ bỏ tiền ra học, là mối quan hệ mua bán, kém xa hệ thống giai cấp trên dưới tồn tại trong Tông môn, sau khi gia nhập rất dễ hình thành nên cái tôi.
Võ quán khó mà hình thành nên thế lực địa phương, giảm bớt việc tập quyền, bởi vậy, áp lực của bách tính tầng lớp dưới cùng sẽ không lớn đến vậy nữa, tiừ đó xúc tiến sự phát triển nhân khẩu.
Hơn nữa việc không thể hình thành nên thế lực dẫn tới nền tảng cung cấp cũng có hạn, đa phần mọi người chỉ cần luyện tốt căn bản thì sẽ hướng đến nền tảng lớn hơn, nhưng nền tảng lớn hơn ở đâu?
Triều Đình!
Hà Bạc Sở, Tam Pháp Ti, Tập Yêu Ti, tòng quân... rất nhiều hướng đi.
Triều Đình giống như một Tông môn khổng lồ, với mạng lưới anh tài khắp thiên hạ.
Vì thế, Đại Thuận từ trước đến nay đều cổ vũ phát triển Võ quán.
Huyện Hoa Châu bị Quỷ Mẫu Giáo huyết tẩy, nguyên khí đại thương, Võ quán biến mất hơn phân nửa, hệ thống hỗ trợ tương ứng và kết cấu phía dưới dần chống đỡ không nổi, từ đó ảnh hưởng đến cuộc sống của người dân ở tầng lớp dưới cùng.
Đàn ông trai tráng trước kia có thể dựa vào việc làm chân chạy sai vặt để kiếm sống, nay không có việc mà làm, chỉ có thể nghĩ cách khác, một bộ phận suy nghĩ sẽ biến chất, Thủy phỉ, Sơn phỉ, lưu manh ngày một nhiều, nạn trộm cướp xuất hiện nhiều hơn lại ảnh hưởng đến giao thương buôn bán, tạo thành một vòng tuần hoàn ác tính.
Tình huống ở huyện Hoa Châu càng thêm rõ ràng.
"Trước kia ngươi là người của Võ quán Bàn Sơn đúng không?"
"Sao đại nhân biết?"
Lư Tân Khánh kinh ngạc, từ lúc gặp Lương Cừ đến nay, hắn chưa từng nói qua mình đến từ Võ quán Bàn Sơn, càng không để lộ ra Tứ Tiêu Công!
"Ta tự có kênh tin tức của mình"
Trong lòng Lư Tân Khánh bị một bóng ma kính sợ che phủ, chỉ cảm thấy Lương Cừ thần bí dị thường, dường như có năng lực đọc suy nghĩ của người khác.
"Ngươi nếu đã là người của Võ quán Bàn Sơn, lại là Võ sư bốn ải, sao lại đi làm Thủy phỉ?"
Võ sư bốn ải không phải nhân vật nhỏ bé, có thể nhập Võ tịch, nếu là ở thôn trấn nhỏ, có thể được gọi một tiếng lão gia.
Nghĩ quẩn sao?
Sắc mặt Lư Tân Khánh cứng đờ:
"Tiểu nhân đúng là gia nhập Võ quán Bàn Sơn, tuy nhiên Tứ Tiêu Công của Võ quán nếu không phải dòng chính sẽ không truyền thụ... Tiểu nhân tốn bảy tám năm vẫn không được công nhận, đành phải bí mật... học trộm..."
"Ngươi cũng có gan đấy, trốn ra à?"
Lư Tân Khánh gượng cười.
Học trộm Võ công là chuyện tối kỵ, đừng nói là huyện Hoa Châu, ngay cả những huyện xung quanh cũng sẽ không chứa chấp hắn.
Sau khi chuyện xảy ra, Lư Tân Khánh vốn định một hơi chạy đến những Châu Phủ khác, nhưng trên đường đi gặp chút rắc rối, đầu óc nghĩ quẩn thế nào lại tới Hắc Thủy Hà cướp thuyền.
Không ngờ, lần đầu tiên lại là cướp của một cặp cha con đang trên đường về nhà cưới vợ, cướp sạch tám lượng tiền cưới vợ của người ta!
Nếm được mật ngọt, muốn tới nơi khác cũng chỉ là hắc hộ, Lư Tân Khánh hoặc là không làm, đã làm thì làm cho trót, trốn đến Hắc Thủy Hà làm Thủy phỉ mặt quỷ, dựa vào việc cướp thuyền sống qua ngày, chỉ cướp nhỏ, không cướp lớn, ngược lại lấy được danh hiệu Quỷ Diện Long.
(Hắc hộ: chỉ những người không có hộ tịch)
"Đôi cha con kia thì sao?"
"Chết rồi"
"Chết rồi?"
"Không phải, không phải, đại nhân đừng hiểu lầm, không phải tiểu nhân giết". Lư Tân Khánh vội vàng giải thích:
"Sau khi cướp xong tiểu nhân liền thả bọn họ đi, hai ngày sau mới biết, ngày đó bọn họ bị cướp tiền, việc cưới hỏi không thực hiện được, không cam lòng nên cũng đi cướp của người khác!
Mà chuyện cướp bóc này, đã có một lần ắt sẽ có lần thứ hai, bọn họ cũng giống tiểu nhân đi làm Thủy phỉ! Chỉ là không nhanh nhạy như tiểu nhân, chưa đến ba tháng đã bị Quan phủ bắt mất, phán tử hình!"
Lương Cừ im lặng.
"Dùng mặt người làm giàu, tích lũy mười năm cũng không đủ. Dùng mặt quỷ làm giàu, chỉ một lần là có thừa.
Lưỡi đao lớn, trong tay người khác thì ta sợ, trong tay ta thì người khác phải sợ ta..."
Lư Tân Khánh cẩn thận ngẫm nghĩ, gật mạnh đầu:
"Đúng đúng đúng, chính là như thế! Đại nhân là làm Thủy phỉ..."
Lương Cừ liếc mắt nhìn hắn, Lư Tân Khánh không khỏi mắng mình ngu xuẩn, vội cúi rạp người xuống đất:
"Nghe đại nhân nói một lời, hơn hẳn đọc sách mười năm!"
Một lúc sau.
"Trong trại của các ngươi không có nữ nhân sao?"
A Uy từng vào trong trại điều tra, trong đó không có bất kỳ người nào bị cầm tù.
"Nữ nhân? Không có". Lư Tân Khánh lắc đầu:
"Chỉ có mười huynh đệ bọn ta"
"Nhịn được à?"
"Bình thường đều lên trấn giải quyết, loại chuyện này có thể tiêu tiền được mà, tốn ít thôi, không đáng bao nhiêu.
Đừng nói trong sơn trại không có, cho dù cướp thuyền có đụng phải, tiểu nhân cũng không không cho huynh đệ động vào.
Nữ tử xinh đẹp thì phú quý, mà phú quý thì lại quyền quý, tiểu nhân sợ gây chuyện, nhỡ đâu không quản được bọn hắn cho nên dứt khoát không cho phép luôn."
Lư Tân Khánh có thể làm Thủy phỉ hơn ba năm, tự có đạo lý sinh tồn của mình.
Chỉ là đi trên sông làm gì có chuyện không ướt giày, không phải lần nào đạo lý sinh tồn cũng là đúng.
Một lần không đúng thì chính là tình cảnh như trước mắt đây.