Từ khi con cua quái vật này truy đuổi hắn xong lại quay qua truy đuổi Nheo Béo, xong lại bỏ qua Nheo Béo quay lại truy đuổi hắn, Lương Cừ đã phát hiện ra gia hỏa này dường như cũng không thông minh cho lắm, giống như tiểu quái trong trò chơi vậy, rất dễ dàng bị chọc tức.
Con cua quái vật vung vẩy các chân, cả người nó tựa như chiến xa mà vọt về phía trước, dòng nước bị khuấy động ập vào trước mặt hắn, có cảm giác như đang đứng trước một miệng núi lửa sắp phun trào, Lương Cừ nhảy lên trên, điều khiển dòng nước tạo thành nhiễu loạn ở bên còn lại.
Càng cua không chút do dự mà kẹp lấy dòng nước, càng cua cực đại mà sắc bén kẹp gãy dòng nước, nhưng lại chẳng kẹp được gì hết.
Con cua quái vật vung ra chiếc càng cưc đại, phần phía trước người của nó cũng đồng thời bị mở rộng ra, lộ ra phần bụng màu trắng.
Chính là lúc này!
Lương Cừ một lần nữa rơi xuống mặt đất, nắm chặt một nửa chiếc thương gỗ đã gãy trong tay, ánh mắt hắn dừng lại ở phía trên mũi thương, nhắm chuẩn vào phần bụng màu trắng kia.
Cổ tay, khuỷu tay, eo và chân, mỗi một khối cơ bắp có thể sử dụng được vào giờ phút này đều trở nên căng chặt, co rút lại rồi lại nhanh chóng giãn ra.
Hắn giẫm lên mặt đất, làm bốc lên một lớp bụi bặm, luyện tập đứng tấn trong thời gian dài khiến cho phần dưới của hắn trở nên vững như bàn thạch, cả người tiến dần về phía trước, đâm ra một thương.
Phần mũi thương rời khỏi tầm mắt của Lương Cừ, hắn cắn chặt hàm răng, ở bên hông, máu tươi thấm qua mảnh vải phiêu tán ở trong nước, tạo thành từng tia máu nhỏ dài, rồi bị đánh tan trong lúc hắn lao lên phía trước.
Khoảnh khắc Lương Cừ một lần nữa hạ xuống đất kia, con cua quái vật đã phản ứng lại, nó muốn thay đổi phương hướng của chiếc càng cua nhưng đã không còn kịp nữa.
Toàn bộ phần thương gãy dài hơn 1 mét đâm vào bên trong bụng của con cua quái vật, không hề gặp chút lực cản nào mà xuyên thấu qua nơi yếu ớt nhất của nó, cũng là điểm trí mạng nhất.
"Là một con cua cái"
Nhìn cái bụng tròn trịa của con cua, Lương Cừ nghĩ thầm.
Động vật giáp xác chân đốt có ba bộ phận trung khu thần kinh, bộ phân yếu ớt nhất nằm ở phần bụng, nơi đó là vùng sinh sản của nó, cũng có trung khu thân kinh của nó, ngoại trừ phần màng khớp xương ra cũng là nơi mềm mại nhất.
Khi chế biến cua, chỉ cần nắm lấy phần bụng cua, dùng một chiếc đũa chọc vào thân cua, cua sẽ chết trong nháy mắt, không chút thống khổ.
Ầm ầm!
Càng cua đang giơ cao phía trên, dưới áp lực của nước liền chậm rãi rơi xuống, xẹt qua đỉnh đầu Lương Cừ, hạ xuống hai bên sườn.
Cự vật sau khi đập xuống lớp bùn liền làm bốc lên một lượng lớn bùn đất, tựa như một bức tường đá từ dưới đất nhô lên vậy.
Không Thể Động và Nheo Béo ở cạnh bên trừng lớn đôi mắt, không hiểu ra làm sao.
Chúng nó nghĩ không ra, tại sao một con Tinh quái lớn như vậy lại có thể bị Lương Cừ tiêu diệt.
Rõ ràng khi nãy hắn còn bị đánh đến mức phải vắt chân lên cổ mà chạy mà.
Nỗi kính sợ trong lòng hai thú càng sâu hơn, không hổ là người đã giúp chúng nó mở ra linh trí.
Thân thể Lương Cừ trở nên suy yếu, hắn chậm rãi đứng dậy, bơi ra khỏi lớp bụi bặm đang bao phủ mình, sau khi trở lại mặt nước liền trèo lên trên thuyền ba lá rồi nằm xuống, há to mồm thở dốc.
Sau khi hoàn thành một kích cuối cùng kia, hắn chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, dường như cả người đều chết lặng, chỉ còn lại cảm giác mệt mỏi tựa như thân thể đã bị đào rỗng.
Miệng vết thương bên hông đã nứt ra to hơn, máu chảy ra bên ngoài.
Lương Cừ cố nén cơn buồn ngủ đang ập đến, duỗi tay ra sờ hai bên trái phải, sau khi sờ thấy một khối đồ vật liền không chút do dự nhét vào trong miệng mà nhai.
[Tinh hoa Thủy Trạch: +0. 1]
Năng lực chữa lành của củ sen phát huy tác dụng, miệng vết thương bị nứt toác ở giữa eo và bụng dần ngưng chảy máu, đầu óc đang choáng váng của Lương Cừ cũng khôi phục trở lại bình thường, cơ thể đang hết sức mệt mỏi lại sinh ra một ít khí lực.
Bàn tay Lương Cừ nắm lấy mép thuyền, chống đỡ chính mình tiến về phía trước, nhẹ nhàng dựa vào tấm vách ngăn.
Gió thổi tạo nên những gợn sóng, từng chút từng chút một đánh vào thân thuyền, phản chiếu ánh sáng trong vắt, có chim ưng bay thấp sà xuống dưới, bắt đi cá nhỏ nhảy ra khỏi mặt nước.
Gió lạnh cuốn đi hơi nước ẩm ướt, mái tóc ướt sũng của hắn dần dần lay động theo gió.
"Ha ha ha! Ha ha ha ha ha!"
Lương Cừ đột nhiên cười lớn, tiếng cười vang vọng khắp vùng sông nước, hắn bỗng nhiên cảm thấy sao mình lại có thể lợi hại đến thế nhỉ!
Vậy mà lại có thể tiêu diệt được một con Tinh quái lớn đến thế.
Trương nấm đầu hay ba huynh đệ nhà Vương thị đột nhiên trở nên tựa như những tiểu hài tử trong thôn, không đáng nhắc tới.
Tâm trí hắn đột nhiên rộng mở, dường như con đường phía trước chẳng còn khó khăn gì nữa.