Thành Thần Bắt Đầu Từ Thủy Hầu Tử (Bản Dịch)

Chương 550 - Chương 550: Giằng Co (1)

Chương 550: Giằng co (1) Chương 550: Giằng co (1)

Úc Đại Dịch, Huyện lệnh huyện Hoa Châu.

Đỗ đạt tiến sĩ năm ba hai tuổi.

Nghe đồn chấp pháp công chính, chăm chỉ chịu khó, chưa từng phạm phải sai lầm gì lớn, không phải người thiếu khôn ngoan, lần này hành động như vậy cũng là bình thường.

Lương Cừ hỏi:

"Úc Tri huyện đến thôn trấn nào rồi?"

Trán Sài Thạch Kiều toát mồ hôi:

"Hạ quan xấu hổ thay, Úc Tri huyện trước đây chưa từng nói với hạ quan về hành trình của đội thuyền, tuy nhiên dựa theo phân bố thôn trấn trước mắt mà nói, hạ quan cả gan suy đoán, hẳn là ở vùng trấn Hương Khê, nạn dân ở vùng đó vẫn chưa tới đây"

Lương Cừ chỉ hướng Hoàng Sơn:

"Tất cả nạn dân đều ở trên núi sao?"

Sài Thạch Kiều trả lời:

"Chỉ một phần thôi, Úc Tri huyện bố trí rất nhiều chỗ, Hoàng Sơn chỉ là một trong số đó, Úc đại nhân lo lắng mực nước sẽ tiếp tục dâng lên, vậy nên để toàn bộ bách tính tụ lại ở nơi có địa thế cao, bất kể địa phương đó thiên tai có nghiêm trọng hay không"

Lương Cừ lấy bản đồ ra, tìm thấy trấn Hương Khê theo như lời kể của Sài Thạch Kiều, cách trấn Hoàng Sơn cũng không xa, thời gian thoải mái.

"Ta muốn đi lên trên núi xem chút"

"Đương nhiên, đương nhiên". Sài Thạch Kiểu phủi phủi tay áo, nhường ra một con đường, khom người mời:

"Còn chưa biết quý danh của đại nhân..."

"Bản quan họ Lương"

Lương Cừ rút lệnh bài bên hông ra.

Người gác đêm giơ bó đuốc lên.

Sài Thạch Kiều nhìn qua một lần rồi cung kính đưa trả lại.

Quan phục dễ làm giả, Long Huyết Mã lại không dễ như vậy, việc kiểm tra trước mắt chỉ là làm cho có lệ mà thôi.

Không tiếp tục kéo dài thời gian nữa, đoàn người quay đầu lên núi.

Đúng lúc này, Lư Tân Khánh lảo đảo chạy đến, hai tay chống đầu gối, chạy đến mức thở không ra hơi.

Long Huyết Mã rất lợi hại, một Võ sư bốn ải như hắn sao có thể đuổi kịp được.

Sài Thạch Kiều lộ vè kinh ngạc:

"Nhân huynh là..."

Lương Cừ nói:

"Thủy phỉ, cản đường muốn cướp thuyền của ta, ta bắt tới dẫn đường"

Sắc mặt Sài Thạch Kiều đỏ bừng:

"Vạn phần hổ thẹn, hiện giờ khắp huyện Hoa Châu đều là Thủy phỉ, chỉ là nước sông Hắc Thủy Hà chảy xiết, hai bên bờ lại kéo dài, chúng ta cũng không dễ xử lý, để Lương đại nhân bị liên lụy"

"Được rồi, không cần phải nói lời khách sáo, Thủy phỉ là chuyện nhỏ, việc quan trọng trước mắt là phải xử lý thiên tai, mau dẫn ta lên đi!"

"Vâng vâng vâng". Sài Thạch Kiều vội vàng dẫn Lương Cừ lên núi:

"Có cần hạ quan gọi bọn họ dậy hết không"

"Không cần, nếu ta tới đây để ra vẻ thì từ dưới núi đã trực tiếp gọi ngươi rồi."

"Lương đại nhận quả đúng là cần chính vì dân, hạ quan hộ thẹn"

Lư Tân Khánh thờ phì phò đánh giá Sài Thạch Kiều, khịt mũi coi thường.

Khi hắn vẫn còn là Thủy phỉ dẫn đầu, bọn thủ hạ cũng lấy lòng hắn như thế.

Đồ nịnh hót.

Trên Hoàng Sơn lít nha lít nhít doanh địa, hơn phân nửa đều là lều vải dùng khi hành quân, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy mấy đống lửa trại vẫn đang thiêu đốt phía dưới tấm ván gỗ.

Đi qua vài cái lều vải còn có thể nghe thấy tiếng ngáy.

Mấy hương dân gác đêm thấy Sài Thạch Kiều liền chủ động tiến lên chào hỏi.

Lương Cừ đến xem từng nơi một.

Trong không khí tràn ngập một mùi hôi mãi mà không tan, phần lớn bắt nguồn từ vật bài tiết.

Vén lều vải lên, mùi mồ hôi, mùi chân thối trào ra, còn có mùi hôi giống như ngâm ở trong nước một thời gian dài.

Rất nhiều người căn bản không ngủ nổi, ngồi tựa sát vào nhau, sắc mặt vàng như nến, cả người lộ ra một loại trạng thái uể oải, còn không ngừng phát run.

Trước mắt là cuối tháng tám, đầu tháng chín, thời tiết cũng không lạnh, thậm chí có thể nói là nóng, nhưng bọn họ lại đang run rẩy.

Một cặp vợ chồng đang ôm một đứa bé sắc mặt đỏ bừng, hít thở nặng nề, thấp giọng an ủi.

Lương Cừ liếc nhìn một vòng, thấy những gia đình khác ở trong góc liền hạ rèm xuống.

Không ai biết, nhóm người Lương Cừ vừa rời đi không lâu, người đàn ông đang ôm đứa nhỏ ở trong lều vải sờ trán cậu bé, trên mặt lộ ra vẻ kinh hỉ:

"Mẹ nó mau xem này, có phải đã hạ sốt rồi không?"

Người phụ nữ ngồi bên cạnh vội vàng đưa tay ra, sờ lên trán cậu bé rồi sờ lên trán mình, cứ lặp đi lặp lại như vậy, ngay sau đó sờ lên trán một cô bé khác ở bên cạnh, vô cùng vui mừng:

"Đều hạ sốt rồi, đều hạ sốt rồi! Ông trời phù hộ! Hà Thần phù hộ!"

Hai người đàn ông đang ngủ ở bên cạnh, hơi thở nặng nề cũng dần trở nên bình ổn trở lại.

Những chuyện tương tự liên tục phát sinh ở những lều vải khác.

Một sức mạnh vô hình xua tan dịch bệnh bao trùm lên Hoàng Sơn.

Bình Luận (0)
Comment