Lương Cừ tra xét tình huống của nạn dân, đuổi thủy bệnh, Sài Thạch Kiều cũng cẩn thận đánh giá Lương Cừ.
Càng nhìn càng cảm thấy trẻ tuổi, có vẻ cũng chỉ trên dưới hai mươi, vậy mà lại cưỡi Long Huyết Mã, làm quan viên Thất phẩm.
Nhất định là có bối cảnh!
Thần sắc Sài Thạch Kiều càng trở nên cung kính.
"Trước mắt, trên Hoàng Sơn có tất cả bao nhiêu người? Có thống kê thương vong không? Phạm vi gặp nạn thế nào?"
"Toàn bộ trên dưới núi Hoàng Sơn trước mắt có tổng cộng hơn hai mươi tám ngàn người, phần lớn đều đến từ hai trấn ba thôn gần đây, cụ thể thương vong thế nào thì khó mà có con số cụ thể được, chỉ có thể tính toán sơ qua, hơn tám ngàn..."
Lư Tân Khánh giật mình:
"Nhiều như vậy sao?"
Sài Thạch Kiều quay đầu nhìn với vẻ xem thường, không trả lời đối phương mà tiếp tục nói:
"Hơn tám thành địa giới của huyện Hoa Châu đều bị ngập hết, hai huyện xung quanh cũng bị ảnh hưởng, huyện Giang Lăng cũng rất nghiêm trọng"
Hơn tám ngàn...
Lương Cừ biết đối phương không nói quá.
Nước sông dần dần dâng lên hình thành dòng chảy tĩnh, cho dù nước sâu đến ngực vẫn có thể đi lại ở trong đó.
Nhưng nếu là dòng lũ chảy xiết, chỉ cần nửa thước đã đủ xô ngã người ta rồi, một khi ngã xuống, xác suất đứng lên được là cực thấp.
Hơn nữa, số lượng thực tế rất có khả năng còn cao hơn tám ngàn.
Lương Cừ từng đọc được trong quyển 'Tổng cương xây dựng đê', triều Đại Càn trước đó ở thời điểm bại lui, từng ở Phong Thành phái ra mười Đại Võ sư, phá đê lớn Mã Gia Khẩu ở Hoàng Sa Hà gần Phong Thành.
Dẫn đến Hoàng Sa Hà tràn thẳng tới Phong Thành, tám mươi bốn vạn người trong thành tử vong, cuối cùng chỉ có hơn sáu vạn người may mắn thoát khỏi tai họa.
"Ngày chết mấy vạn người!"
Chỉ vỏn vẹn mấy ngày, tỉ lệ tử vong vô cùng khủng bố, vượt quá chín thành!
Lương Cừ đi vào sâu bên trong.
"Tình hình lương thực thế nào?"
"Không khả quan, dựa theo tình hình trước mắt, cho dù chúng ta có phái người đi xung quanh đào lương, nhưng phần lớn đều bị ngâm nước, chỗ có thể ăn được chỉ có thể duy trì được chưa đến năm ngày, hơn nữa dưới nước thường xuyên có cá sấu lớn xuất hiện, nhân lực rất eo hẹp"
"Vấn đề vệ sinh có tập trung xử lý không?"
"Vệ sinh? Chưa từng, chúng ta cũng không xây nhà vệ sinh công cộng, phần lớn đều là để nạn dân tự xử lý"
Sài Thạch Kiều không hiểu rõ, trước mắt xử lý vấn đề vệ sinh thì có tác dụng gì, cày bừa vụ thu hoàn toàn không dùng được.
"Trong thứ bài tiết ra có chứa dịch khí, nếu không xử lý sẽ dễ khiến ôn dịch lan tràn, phải thống nhất chôn dưới đất."
"Lời này của đại nhân là thật sao?"
Lương Cừ liếc nhìn Sài Thạch Kiều:
"Cứ theo lời ta nói mà làm là được, còn cần ta giải thích nữa sao?"
"Hạ quan không dám! Từ nay nhất định sẽ phân công người xử lý vấn đề vệ sinh"
Sài Thạch Kiều cúi đầu.
Lương Cừ tiếp tục đi về phía trước.
Chỗ tốt của chức quan cao chính là như vậy.
"Ngươi có biết nguyên nhân bộc phát lũ lụt lần này không?"
"Hạ quan không biết, thời điểm nước lũ tràn tới, hạ quan đang ở nhà dùng bữa liền bị Tri huyện đại nhân gọi qua, đi sắp xếp cho nạn dân"
Không có 'chột dạ'.
Nhĩ Thức Pháp nói cho Lương Cừ biết, Sài Thạch Kiều không nói dối.
"Có bản đồ nơi gặp nạn không?"
"Có ạ!"
"Mang tới cho ta một phần"
"Đại nhân chờ một lát."
Một lúc sau, trên tay Lương Cừ có thêm một tấm bản đồ thô sơ, hắn liếc mắt nhìn rồi cất vào ngực.
Bản đồ là vật tư chiến lược, nếu không phải Lương Cừ có chức vụ cao, không có khả năng dễ dàng lấy được như vậy.
Chờ đến khi Lương Cừ đi một vòng núi Hoàng Sơn xong, xác định Đuổi Thủy Bệnh của mình đã phát huy tác dụng hoàn toàn, lại dặn dò Sài Thạch Kiều vài câu rồi cưỡi lên Xích Sơn nhanh chóng rời đi, hướng về trấn Hương Khê.
Khoảng giờ Hợi ba khắc, chưa đến mười giờ, con thuyền tới địa giới trấn Hương Khê.
Chưa đi vào quá sâu, A Uy ở giữa không trung dẫn dầu đã tìm thấy đội thuyền mà Sài Thạch Kiều nói.
Mười mấy chiếc thuyền lớn đang ở chính giữa, mấy trăm chiếc thuyền đánh cá vây quanh thuyền lớn , kéo dài thành một đội thuyền hùng vĩ, ánh đuốc lờ mờ.
Một số nạn dân đang đứng trên nóc nhà tránh lũ được trợ giúp đưa lên thuyền lớn.
Mắt vàng của Lương Cừ quét qua, cuối cùng ở trên đầu thuyền một chiếc thuyền lớn tìm thấy mục tiêu – Úc Đại Dịch!
Nhưng đội thuyền giờ phút này lại gặp phải chút rắc rối.
Một con Thủy thú mọc vảy đen đang quấy nhiễu đội thuyền, mấy Võ sư đang mở lưới lớn ra, giằng co với Thủy thú.
Thủy thú hung mãnh, Võ sư không dám tùy tiện xuống nước, lại lo lắng Thủy thú đột phá vòng vây, trong lúc nhất thời hình thành cục diện giằng co.