Quái Ngư và Dunkleosteus trong kí ức của Lương Cừ vô cùng tương tự.
Lớp giáp trên đầu, lớp vảy dày màu sắt, hàm răng sắc bén...
Có thể coi là sinh vật kết hợp giữa giáo và khiên.
Người với người có chênh lệch, giữa Tinh quái với nhau cũng thế, rất nhiều Tinh quái trời sinh đã có ưu thế cực đại, một con cá mè hoa cho dù có biến thành Tiểu Tinh quái thì khi đối phó với một con cá sấu chưa thành tinh cũng không dễ dàng gì.
Chẳng trách một nhóm Võ sư Bôn Mã cũng không đối phó nổi.
Hoàn cảnh dưới nước bất lợi, hơn nữa là không có ưu thế về cảnh giới ở dưới đó, chỉ có thể giằng co ở trên mặt nước.
Lư Tân Khánh nằm bò bên mạn thuyền nôn khan, không ngừng dùng nước lũ rửa mặt.
Vị máu tanh của con Quái Ngư kia không biết vì sao lại nặng như vậy, chỉ ngửi chút thôi đã khó chịu vô cùng.
Xích Sơn đang ở trên thuyền khịt mũi, thấy Lư Tân Khánh như vậy thì tỏ vẻ khinh thường.
Lư Tân Khánh cảm nhận được sự miệt thị của Xích Sơn, quay đầu lại trừng mắt nhìn, nhưng lại không dám nói gì, trong lòng không khỏi bi thương.
Hổ xuống đồng bằng bị ngựa khinh!
Bè da dê lần lượt trôi qua, các Võ sư Bôn Mã nhìn Cá đầu sắt bên mạn thuyền mà trong lòng sợ hãi.
Tám Võ sư Bôn Mã bọn họ không giằng co nổi với con Quái Ngư này, thế mà người trẻ tuổi trước mắt này lại có thể trực tiếp giải quyết nó...
Chẳng lẽ tuổi còn trẻ như vậy mà đã là cao thủ Lang Yên sao?
Lại nghĩ đến mình một đống tuổi rồi, tâm trạng các Võ sư không khỏi bất ổn.
Lăng Sĩ Hùng tinh mắt, liếc mắt nhìn đã thấy đồ án trước ngực áo Lương Cừ, vội vàng cúi người thi lễ.
"Ta còn tưởng là vị anh hùng hảo hán nào xuất thủ, hóa ra là Đô Thủy Lang của Hà Bạc Sở, chẳng trách có thể điều động Cá heo."
Các Võ sư còn lại nghe thấy lời này của Lăng Sĩ Hùng liền ném bỏ suy tư trong đầu đi, chắp tay chào hỏi theo.
"Làm phiền đại nhân rồi."
"Đại nhân đúng là trẻ tuổi."
"Tiễn thuật thương thuật tốt như vậy, ta còn tưởng là Võ sư trung niên chứ."
"Đúng là thiếu niên anh hùng, chúng ta già rồi, haha."
Lương Cừ nghe vậy quét mắt nhìn.
Vẻ ngoài của Lăng Sĩ Hùng mới trên dưới năm mươi mà tóc đã bạc, già nua một cách khó hiểu.
Nhìn về phía sau, các Võ sư Bôn Mã còn lại về cơ bản đều có dáng vẻ già nua, tuổi tác thực tế sợ là cũng phải hơn tám chín mươi tuổi.
Nghĩ đến thủ hạ của mình, huynh đệ Nhan Khánh Sơn, Nhan Sùng Văn, mấy Võ sư Bôn Mã trước mắt này hơn phân nửa là do tuổi tác quá lớn, Võ đạo không còn hy vọng tiến triển nữa, không muốn rời khỏi quê hương tới nơi khác tìm kiếm tiền đồ.
Mấy người này đi theo đội thuyền chém giết Quái Ngư có lẽ là hưởng ứng lời hiệu triệu của Huyện lệnh, giúp đỡ xử lý Thủy thú làm loạn.
"Chư vị tiền bối không cần như vậy, ta đến huyện Hoa Châu là vì nạn lụt, đang muốn tìm kiếm Úc Tri huyện để tìm hiểu tình huống chi tiết, bàn bạc xem nên tu sửa đê Khâu Công và sơ tán nạn dân thế nào, việc giao lưu trò chuyện xin để ngày sau lại nói tiếp, nước lũ rút rồi, chúng ta còn rất nhiều thời gian để tâm tình."
"Đúng vậy đúng vậy."
"Đại nhân nói đúng, Úc Tri huyện đang ở trên thuyền, chúng ta nhanh qua đó, Ngư Quái này thì để lúc nữa cho người qua xử lý."
"Mời chư vị tiền bối."
Nhiệm vụ mà Từ Nhạc Long giao cho hắn chủ yếu có ba cái.
Xếp đầu tiên là an trí cho nạn dân, sau đó là tra xét phạm vi gặp nạn, làm rõ nguyên nhân ngập lụt chỉ xếp thứ ba.
Việc đã xảy ra rồi, chuyện cấp bách trước mắt là xử lý ngập lụt, an trí cho nạn dân.
Không có việc vì quan trọng hơn việc này.
Lương Cừ để Lư Tân Khánh chèo thuyền, đi theo bè da dê.
Mọi người đến gần đội thuyền, tìm thấy thuyền lớn của Úc Tri huyện.
Lương Cừ nhảy lên boong thuyền, dưới ánh mắt kinh sợ của bách tính xung quanh đánh giá con thuyền.
Ánh lửa bừng bừng, rọi cho xung quanh cả một mảnh đỏ rực.
Trên cột buồm còn treo cờ của một thương đội nào đó, hiển nhiên là Úc Đại Dịch lâm thời điều động từ thương đội nào đó qua đây.
Lăng Sĩ Hùng nhìn trái nhìn phải, phát hiện ra Úc Đại Dịch đứng ở đầu thuyền không thấy đâu nữa, quay đầu hỏi người hầu.
"Úc Tri huyện đâu rồi? Ban nãy còn ở đây mà."
"Đại nhân nhà ta bảo rằng, còn một bô phận nạn dân vẫn chưa lên thuyền, vị trí trên thuyền cũng không đủ, ngài ấy cần thời gian để sắp xếp, tạm thời không có thời gian để tiếp đón đại nhân."
Người hầu truyền lời ngượng nghịu cười.
Diêm Vương đánh nhau tiểu quỷ gặp họa, không biết Tri huyện phát điên cái gì mà lại dám bỏ mặc đại nhân của Hà Bạc Sở.
Chỉ sợ rằng cái thương chém giết Ngư Quái kia sẽ rơi xuống đầu mình.
Bàn tay người hầu nắm chặt tay áo, dưới ánh đuốc, cả trán toàn là mồ hôi lạnh.
Lương Cừ cạn lời, trước mắt lũ lụt hoành hành, cùng là Thất phẩm, thân phận của hắn không nghi ngờ gì nữa đã vượt qua Tri huyện!
Thế mà mình lại bị người ta 'đóng cửa không tiếp'?