Thành Thần Bắt Đầu Từ Thủy Hầu Tử (Bản Dịch)

Chương 555 - Chương 555: Sân Khấu Lớn Của Đời Người (2)

Chương 555: Sân khấu lớn của đời người (2) Chương 555: Sân khấu lớn của đời người (2)

Lăng Sĩ Hùng tuổi tác lớn nhất nhìn ra có điều gì đó không đúng, vội vàng nói khéo:

"Úc Tri huyện lòng nghĩ đến bách tính, đại nhân không ngại thì ngồi xuống đây uống chén trà.

Lũ lụt phát sinh đến nay chưa đến ba mươi canh giờ, đại nhân có thể từ huyện Bình Dương đến được đây, chắc hẳn cũng là vội vàng cả quãng đường, nghỉ ngơi một lúc sắp xếp lại mạch suy nghĩ, đưa ra quyết sách, đối với bách tính cũng là chuyện tốt."

Lương Cừ không biết Úc Đại Dịch đang giờ trò gì, hắn nói thẳng:

"Úc Tri huyện đây là trong lòng bất mãn sao."

Lời này vừa nói ra, trên trán mấy Võ sư Bôn Mã đều tóat mồ hôi.

Lăng Sĩ Hùng há miệng, không thốt ra nổi nửa câu.

Lương Cừ đáp:

"Nếu Úc Tri huyện đã bận việc sắp xếp cho nạn dân thì ta đương nhiên cũng không thể ngồi nhàn rỗi được, không cần hắn đến gặp ta, ngươi dẫn ta đi gặp hắn là được."

"A cái này..."

"Không được sao?"

"Không không không, tiểu nhân dẫn ngài đi gặp, dẫn ngài đi gặp."

Người hầu lau mồ hôi trên trán, vội vàng xoay người dẫn Lương Cừ men theo ván cầu giữa các con thuyền đi về phía trước.

Lương Cừ vừa đi, Lăng Sĩ Hùng và mấy lão huynh đệ đã nhìn nhau.

"Sĩ Hùng..."

Một vị Võ sư chỉ bóng lưng Lương Cừ.

"Tình huống gì đây?"

Lăng Sĩ Hùng lắc đầu.

"Chúng ta có phải đi theo không?"

"Không đi theo, tuổi tác lớn rồi, đầu óc không xoay nổi nữa, không đi góp vui thì hơn, dù sao thì bọn họ bảo chúng ta làm gì thì làm nấy, đừng tham gia."

Võ sư Bôn Mã thì sao?

Quan thất phẩm.

Cho dù thực lực thế nào thì cũng đại diện cho thể diện của Đại Thuận.

Mất thể diện thì Đại Võ sư, Tông sư, Võ Thánh sẽ từng tầng từng tầng giúp đỡ tìm lại.

Không chọc được thì vẫn trốn được.

"Thi thể của Lão Lý vớt lên chưa? Còn con Quái Ngư kia nữa, xử lý thế nào?"

"Lão Lý... đợi lát nữa xem Huyện lệnh bảo sao, Quái Ngư thì cứ để đó đã, đợi vị đại nhân kia quyết định."

Ván cầu rung lên.

Lương Cừ đi theo sau người hầu, nhìn ra người hầu dùng ánh mắt ra hiệu với mấy người chạy qua đó thông báo trước một tiếng, hắn cũng không ngăn cản.

Chờ đến khi đi qua hai ván đầu, đến thương thuyền thứ ba thì cách một tấm cửa gỗ Lương Cừ đã nghe thấy tiếng rống giận.

"Công lao thì bọn hắn lấy hết, báo thù thì chúng ta phải chịu! Công bằng không? Giờ thì hay rồi, nước lũ đến, bọn hắn còn muốn kiếm công lao, chỉ khổ cho ngàn vạn bách tính huyện Hoa Châu ta!"

Người hầu lại càng cúi thấp người hơn.

Lư Tân Khánh đi theo sau lưng khéo miệng nhếch lên, thấy vui khi người khác gặp họa.

Đánh nhau đi, đánh nhau đi!

Đánh cho thịt nát xương tan! Máu chảy thành sông!

Lương Cừ đứng ngoài cửa, ánh mắt chớp lóe.

Lúc trước bị người ta đóng cửa không tiếp còn chưa hiểu, lời oán giận trước mắt này ngược lại khiến Lương Cừ đại khái đoán ra mục đích Úc Tri huyện diễn trò như vậy.

"Mở cửa."

Người hầu run bắn, không dám làm trái trời, đi lên trước mở cửa gỗ ra.

Lạch cạch.

Lương Cừ sải bước đi vào.

Trong thư phòng, Úc Tri huyện như thể lửa giận còn chưa tan, lồng ngực lên xuống phập phồng, trừng mắt giận dữ nhìn người hầu dám tự ý mở cửa, ngay sau đó khóe mắt liếc thấy Lương Cừ, 'lúc này' mới ý thức được có đại nhân qua đây, vội mặc y quan.

"Mấy tên hạ nhân làm việc không ra đâu vào đâu, thất lễ, thất lễ rồi, không biết đại nhân Hà Bạc Sở..."

"Không phân biệt nổi địch ta! Không phân biệt nổi việc gì cấp bách! Không phân biệt nổi thị phi! Làm việc thì hồ đồ! Đạo lý thì không rành! Bản quan quả thật không biết Úc tri huyện đọc sách thánh hiền gì, có phải cho chó gặm hết rồi không! Rốt cuộc làm thế nào mà thi đỗ tiến sĩ? Không phải là bỏ tiền hối lộ quan giám khảo đấy chứ?"

Lương Cừ bắn như liên thanh, mở mồm đã quát mắng, làm mọi người ở đây lông tơ đều dựng hết cả lên.

Lư Tân Khánh đang vui vẻ khi người khác gặp họa cũng cảm thấy cường độ này hình như có hơi cao rồi.

Úc Đại Dịch vẫn kìm được, không gấp không chậm mà nói:

"Không biết đại nhân vì sao lại nói như vậy, nếu là Úc mỗ có chỗ nào làm không đúng, cũng không cần phải nói lời thô lỗ như vậy chứ?"

Lương Cừ khịt mũi khinh thường.

"Úc đại nhân trốn trong phòng ném đá giấu tay, đây là hành vi của đại trượng phu sao?

Để người hầu qua đó lấy lệ với ta, bảo bận an trí cho nạn dân, mình thì ở trong thư phòng nói bóng nói gió, đây là hành vi của đại trượng phu sao?

Giờ thiên tai đang hoành hành, Úc Tri huyện vẫn lấy việc an trí cho nạn dân làm cái cơ, trốn ở trong phòng nộ khí ngập trời!

Hành vi như vậy, chẳng trách Đê Khâu Công lại vỡ!"

Úc Đại Dịch vốn định phản bác nhưng ý nghĩ xoay chuyển lại nói thẳng luôn:

"Sự thật chẳng phải như thế sao? Hà Bạc Sở các ngươi uy phong lắm, đánh giết một ổ giáo đồ Qủy Mẫu Giáo, mình thì được công lao, xong việc thì bọn chúng báo thù gây vỡ đê, huyện Hoa Châu ta lại phải chịu, nói được không làm được sao?"

Lương Cừ cười lạnh, hắn túm lấy cổ áo của Lư Tân Khánh, kéo đến trước mặt.

"Nói Úc đại nhân đọc sách cho chó gặm đúng là không sai, đến cả Thủy phỉ còn biết rõ tình hình hơn Úc đại nhân!"

Vẻ mặt Lư Tân Khánh mờ mịt.

Ai?

Ta á?

Bình Luận (0)
Comment