Thành Thần Bắt Đầu Từ Thủy Hầu Tử (Bản Dịch)

Chương 556 - Chương 556: Đổ Lỗi Cho Nhau

Chương 556: Đổ lỗi cho nhau Chương 556: Đổ lỗi cho nhau

Bị Lương Cừ túm chặt cổ áo, thân hình hắn cao lớn, ép cho Lư Tân Khánh bất đắc dĩ phải nhón chân lên.

Đối mặt với Úc Tri huyện, Lư Tân Khánh sợ đến toát mồ hôi nóng đầy trán, dưới ánh đèn dầu phản chiếu ra một tầng ánh sáng.

Không, không phải, mình chỉ là một Thủy phỉ thôi, có tài đức gì mà được hai vị đại quan nhìn chăm chú như vậy!

Tựa như con chuột trước mặt con mèo vậy.

Lư Tân Khánh ôm lấy bàn tay Lương Cừ, ý định đẩy ngón tay hắn ra, phát hiện cứng rắn như sắt thép, không hề động đậy tí nào, lập tức gượng cười nhìn về phía Úc Đại Dịch:

"Đại nhân nói đùa rồi, ta chỉ là một Thủy phỉ, là loại đáng nhận ngàn đao, chưa đọc được mấy quyển sách, nào có hiểu cái gì là đúng là sai đâu..."

"Được!"

Úc Đại Dịch hét lớn một tiếng.

Lư Tân Khánh suýt nữa cắn đứt đầu lưỡi.

"Đã như vậy thì ta cũng phải nghe xem Lương Thủy Lang của Hà Bạc Sở có thể nói được gì"

Úc Đại Dịch cúi đầu liếc nhìn lệnh bài, công phu dưỡng khí của hắn cực kì tốt, dù bị Lương Cừ chỉ vào mũi mà mắng nhưng không hề có nửa phần tức giận, khác hoàn toàn so với dáng vẻ 'tức giận' khi vào cửa của Lương Cừ.

Lư Tân Khánh kinh hồn táng đảm, thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cầu xin tha thứ.

Hôm nay đúng là xui xẻo tám đời nhà hắn.

Cướp của Hà Thần chắc cũng không khó đến vậy đâu?

Khuôn mặt Lương Cừ không chút gợn sóng, ánh mắt liếc nhìn Lư Tân Khánh:

"Ta hỏi ngươi, ngươi làm Thủy phỉ được bao lâu rồi?"

Lư Tân Khánh trả lời:

"Ba năm rưỡi..."

"Lần đầu tiên là cướp của ai! Cướp được bao nhiêu bạc! Kết cục của bọn họ thế nào? Còn sống hay đã chết!"

"Là một đôi cha con chuẩn bị về nhà lấy vợ, tổng cộng tám lượng bạc, kết cục...". Lư Tân Khánh nuốt một ngụm nước bọt:

"Kết cục là đã chết"

Úc Đại Dịch hét to:

"Cướp của giết người, đáng chém!"

Toàn thân Lư Tân Khánh run bắn, vội vàng xua tay:

"Không phải ta giết, không phải ta giết!"

"Sao? Không phải ngươi thì là ai?"

"Là, là Úc đại nhân ngài..."

Úc Đại Dịch kinh ngạc.

"Đôi cha con kia sau khi bị ta cướp, không cam lòng, cũng đi làm Thủy phỉ, sau đó, sau đó bị người ta bắt được..."

Lư Tân Khánh kiên trì đến cùng, đứt quãng kể lại chuyện của đôi cha con kia.

Hắn làm Thủy phỉ tổng chưa đến bốn năm, Úc Tri huyện làm Tri huyện huyện Hoa Châu thế nhưng đã là năm thứ năm, sắp sang năm thứ sáu.

Đôi cha con kia làm Thủy phỉ bị bắt, chính là Úc Đại Dịch phán tội tử hình.

"Vậy mà lại có việc này ư..."

Úc Đại Dịch lâm vào trầm tư.

Chuyện của ba năm trước cũng không tính là quá lâu, trong kí ức vẫn có chút ấn tượng, có vẻ như trước kia quả thật đã từng phán xử một đôi cha con Thủy phỉ.

Làm trộm cướp trên sông, cả hai cha con đều bị phán tội chết.

"Lương Thủy Lang muốn nói phán quyết của ta có vấn đề sao?". Úc Tri huyện không biết suy nghĩ của Lương Cừ:

"Cho dù đôi cha con đó trước đây có bị cướp, nhưng sau này lại đi làm Thủy phỉ, về tình có thể tha thứ, nhưng tội chính là tội, bản quan tự nhận phán xử không có vấn đề gì, không thẹn với lương tâm!"

"Úc Tri huyện xử theo luật, tất nhiên không có vấn đề gì, cái ta muốn nói ở đây không phải là luật pháp! Lư Tân Khánh! Ngươi cảm thấy hai cha con này chết, là do ai!"

Ai?

Lư Tân Khánh gãi đầu, cẩn thận thăm dò:

"Do ta sao?"

"Sai! Là do Úc Tri huyện!"

Câu trả lời của Lương Cừ khiến Lư Tân Khánh kinh ngạc đến ngây người.

"Do Lư Tân Khánh nên đôi cha con đó mới trở thành Thủy phỉ không sai! Nhưng khiến Lư Tân Khánh trở thành Thủy phỉ, lại là do Úc đại nhân ngài!"

Úc Đại Dịch cau chặt mày:

"Liên quan gì tới ta? Hắn học trộm Võ công của người khác, là do ta sai khiến sao? Hắn đi làm Thủy phủ, cũng là do ta phân công sao?"

Lư Tân Khánh lắc mạnh đầu.

Ánh mắt Lương Cừ lại rơi xuống người hắn:

"Lư Tân Khánh, vì sao ngươi học trộm Võ công?"

Vì sao ta học trộm?

Bởi vì lão già kia không chịu dạy!

Lư Tân Khánh oán thầm, nhưng hắn sắp không thở nổi rồi, biết mình khẳng định không thể nói như vậy được:

"Bởi vì... Bởi vì tiểu nhân không muốn phí thời gian cả đời trong Võ quán, muốn tìm đường ra"

"Đã muốn tìm đường ra, vì sao lại học trộm Võ công? Trong Võ quán không có hy vọng, ngươi không thể vào Phủ nha sao? Không thể vào Tam Pháp Ti sao? Không thể tới Lục Phiến Môn lập công, học tập Võ công tốt hơn sao? Nhiều đường ra như vậy, tại sao nhất định phải tự chặt đứt căn cơ của mình?"

Lư Tân Khánh im lặng nghẹn lời.

Hắn nếu có những con đường này, còn phải đi học trộm Võ công làm cái khỉ gì nữa?

Trong lúc trầm mặc, suy nghĩ sáng tỏ.

"Úc đại nhân hiểu rồi chứ?". Lương Cừ buông cổ áo Lư Tân Khánh ra:

"Là ngươi không cho hắn lựa chọn!

Úc đại nhân thân là Tri huyện! Là quan phụ mẫu của bách tính! Nếu huyện Hoa Châu được quản lí tốt, người có năng lực sẽ được trọng dụng, người vô năng sẽ bị đào thải, Lư Tân Khánh sao phải đi học trộm Võ công, lưu lạc trở thành giặc cướp như vậy!"

Hai mắt Lư Tân Khánh tỏa sáng.

Hóa ra còn có thể giải thích như vậy sao?

"Chính vì Úc Tri huyện không làm tốt, Lư Tân Khánh mới phải vào rừng làm cướp, dẫn tới hại chết đôi cha con về nhà lấy vợ kia! Chẳng phải bất công sao!"

Úc Đại Dịch nhăn mày:

"Đây là ngụy biện!"

Lương Cừ haha cười to:

"Ta là đang ngụy biện sao! Hà Bạc Sở chúng ta chiến đấu với Quỷ Mẫu Giáo, Úc Tri huyện không đi trách cứ Quỷ Mẫu Giáo, ngược lại trách cứ hành động của Hà Bạc Sở chúng ta, gây tai họa cho huyện Hoa Châu, như vậy khác gì ta nào?"

Úc Đại Dịch im lặng.

"Ngay cả Thủy phỉ cũng biết tìm vấn đề từ chính bản thân mình!

Thiên tai ập tới, trước chưa nói đến giờ còn chưa điều tra rõ ràng chân tướng, cứ coi như đê Khâu Công bị vỡ quả thật là chuyện tốt do Quỷ Mẫu Giáo làm ra.

Úc Tri huyện không đi tìm đầu sỏ, ngược lại trốn ở trong phòng chỉ cây dâu mắng cây hòe, chẳng lẽ ta nói Úc Tri huyện không bằng Thủy phỉ là sai sao?

Nếu như Úc đại nhân thật sự muốn trách cứ Hà Bạc Sở chúng ta diệt trừ tặc phỉ là có lỗi, phải chăng cũng muốn nói Hà Bạc Sở chúng ta tiêu diệt Quỷ Mẫu Giáo là đang làm sai sao?

Nếu đã như vậy, Thánh thượng quyết định điều động Hà Bạc Sợ đóng quân ở huyện Bình Dương, Úc Tri huyện xem ra rất bất mãn phải không?"

"Không dám!"

Úc Đại Dịch vội vàng cúi đầu.

Trong lúc nhất thời, bên trong gian phòng rơi vào sự yên tĩnh.

Ừng ực.

Lư Tân Khánh nuốt ngụm nước miếng.

Hắn nghe không hiểu, nhưng trong lòng lại vô cùng chấn động.

Thấy Úc Đại Dịch không nói lời nào, Lương Cừ cũng thở phào một hơi.

Hù dọa thành công.

Trong bụng hắn cũng chỉ có tí này.

Nếu tranh luận thật thì hắn lòi đuôi mất.

Úc Đại Dịch thật sự không phân rõ kẻ địch sao?

Chưa hẳn.

Lũ lụt lan tràn, Úc Đại Dịch không chần chừ chút nào, ngay lập tức quyết định xây dựng đội thuyền, sơ tán bách tính, ngay lập tức giảm bớt tổn thất.

Không nói làm tốt bao nhiêu, chí ít vẫn đúng quy củ, không có sai lầm gì quá lớn.

Làm việc không sai lầm lớn, tuyệt đối không phải hạng người vô năng, sẽ không ở thời điểm mấu chốt có hành động trách cứ Hà Bạc Sở hoang đường như vậy.

Về phần vì sao muốn chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, cố ý trốn trong trong phòng mắng cho mọi người nghe.

Đổ lỗi.

Úc Đại Dịch muốn đẩy tội làm vỡ đê Khâu Công lên người Hà Bạc Sở.

Đê lớn của một huyện bị vỡ, Huyện lệnh tránh khỏi liên đới được sao?

Không tránh được!

Trạm thủy văn đúng là không có cảnh báo, nhưng mưa to liên tục mấy ngày, dù trạm thủy văn không có phản ứng gì, Úc Đại Dịch cũng nên phái người tới xem xét.

Ít ra như vậy có thể giảm thiểu rủi ro!

Nếu đê vỡ là do ân oán giữa Hà Bạc Sở và Quỷ Mẫu Giáo, vậy thì việc bị báo thù thì sao?

Chỉ có làm trộm ngàn ngày chứ sao có thể phòng trộm ngàn ngày được.

Không phòng được cũng là chuyện có thể hiểu được.

Úc Đại Dịch một mực chắc chắn là do Quỷ Mẫu Giáo, trách cứ Hà Bạc Sở, hoàn toàn là muốn chuyển trọng điểm của việc vỡ đê từ bản thân huyện Hoa Châu lên trên người Hà Bạc Sở!

Lương Cừ thân là quan viên của Hà Bạc Sở, sao có thể trơ mắt nhìn Úc Đại Dịch đổ lỗi như vậy?

Không thể được.

Mình ăn cơm nhà nào trong lòng không rõ ràng sao?

Đúng lúc Lư Tân Khánh cấp cho hắn một câu chuyện cũ.

Ngươi nói là do Hà Bạc Sở ta, chẳng khác gì đôi phụ tử kia làm Thủy phỉ, ngươi đến trách Lư Tân Khánh!

Lương Cừ muốn bám vào câu chuyện cũ này, đổ lỗi về hắn, đè chặt xuống.

Úc Đại Dịch tuyệt đối không phải là hạng người thật lòng vì dân, hắn cứu bách tính là để bảo toàn chính mình, bảo toàn quan phục trên người và tính mạng của mình.

Lương Cừ biện luận với Úc Tri huyện, không phải vấn đề đúng sai, mà là vấn đề lập trường.

Một người muốn rũ bỏ trách nhiệm, một người muốn giữ lại trách nhiệm.

Những câu hỏi của Úc Đại Dịch bất kể là thuận theo lời hắn mà nói hay trả lời ngược lại đều trợ giúp hắn dời lực chú ý đi.

Trước khi vào cửa, Lương Cừ nếu không hiểu rõ tình hình, vậy sẽ rất dễ bị Úc Đại Dịch đổ lỗi, từ đó sẽ ảnh hưởng tới tình cảnh của nhóm người Từ Nhạc Long.

Bình Luận (0)
Comment