Mượn đao giết người?
Lương Cừ đại khái đoán được ý nghĩ của Úc Đại Dịch, chỉ là...
Đứng trên boong thuyền nhìn quanh, nhóm nạn dân ngồi thuyền đánh cá lần lượt tiến sát đội thuyền, người ôm theo trẻ nhỏ, người đỡ lấy người già, khóc lóc buồn bã.
Thay vì mượn thuyền, chi bằng tăng số lượng lên.
Mượn thì mượn thôi!
Giờ huyện Hoa Châu không còn là huyện lớn cường giả nhiều như mây của một năm trước nữa!
Thuyền lớn ở ngay cạnh đội thuyền, Lương Cừ thả người nhảy xuống.
Úc Đại Dịch đứng ở đầu thuyền, dõi mắt nhìn Lương Cừ chèo thuyền về phía bóng tối.
Chờ đến khi con thuyền biến mất không thấy đâu nữa, cảm giác mệt mỏi vô cùng mới lan khắp toàn thân.
Người hầu đứng đợi ngoài cửa tay mắt nhanh nhẹn, đi lên trước đỡ lấy Úc Đại Dịch, vội nói cẩn thận.
Úc Đại Dịch túm lấy mép thuyền, khóe mắt nhìn thấy đám người Lăng Sĩ Hùng ở phía dưới thuyền, cố nặn ra một nụ cười, đi xuống thuyền nhỏ, tự mình chỉ huy đội thuyền sơ tán nạn dân.
Lăng Sĩ Hùng thở dài, chui vào trong thuyền:
"Ăn cơm, ăn cơm đi! Ăn no uống đủ, cuộc đời thế là đủ!"...
Trong bóng đêm, sóng lớn dâng trào.
Nheo Béo lặng lẽ mở đôi mắt to của nó ra, trong lúc lắc lư lộ ra cái đuôi dài.
Nơi đây nước cạn, độ sâu cũng chỉ có hơn một mét, lại tiến về phía trước đã không đủ để Nheo Béo tiếp tục bơi.
Lương Cừ nhận được tin tức của A Béo, mở bản đồ ra, cảm giác vị trí của nó, dùng bút than vẽ ra một phạm vi.
Hắn tiến hành so sánh phạm vi này với bản đồ mà Sài Thạch Kiều cho, phát hiện có khác biệt không nhỏ.
Theo như bản đồ mà Sài Thạch Kiều cho, phạm vi gặp nạn chỉ bao gồm một phần năm diện tích đất liền huyện Giang Lăng.
Nhưng vị trí hiện tại của Nheo Béo báo, nếu vẽ sơ qua thì đã sắp được một phần ba huyện Giang Lăng.
Chỉ vỏn vẹn một ngày mà Hắc Thủy Hà lại khuếch trương ra ngoài nhiều như vậy.
"Trấn Di Lăng, thôn Thủy Đồng đều ngập hết, thôn Hoàng Thạch cũng bị ảnh hưởng"
So sánh sự chênh lệch của hai tấm bản đồ, Lương Cừ khoanh vòng lên mấy trấn, thôn.
Sau khi Nheo Béo báo cáo không lâu, Không Thể Động và Nắm Đấm cũng lần lượt truyền tin tức.
Bọn chúng không ngừng men theo phương hướng mà Lương Cừ chỉ để tiến lên, cũng thăm dò được biên giới của trận lụt này.
Lương Cừ đánh dấu hai chấm đen, viết rõ nước sâu, ngay sau đó để mấy thú men theo bờ tiếp tục bơi đi.
Tra xét phạm vi gặp nạn là một công việc vô cùng quan trọng.
Nếu làm tốt, có thể biết được những địa phương nào gặp nạn nghiêm trọng, khu vực nào gặp nạn nhẹ hơn, giúp cho phân phối tài nguyên một cách hợp lý, hiệu suất cứu viện có thể tăng lên không chỉ mấy lần, từ đó đạt được sự thắng lợi về mặt tổng thể!
Đổi thành người khác làm chắc chắn sẽ vô cùng vất vả, cả một huyện lớn đến, đi hết được cũng vô cùng khó khăn.
Nhưng Lương Cừ dựa vào liên kết tinh thần, không cần nhóm Thủy thú quay về báo cáo mà có thể trực tiếp nhận được định vị ở trong đầu!
Tính kịp thời và độ chính xác không ai có thể sánh được!
Nương theo nét bút than vẽ ra, một tấm bản đồ phạm vi gặp nạn chuẩn xác hơn, kỹ càng hơn dần dần xuất hiện. ...
Mười mấy con ngựa cao to lao đi trong màn đêm, xuyên qua rừng cây, dẫn đến lá rụng ào ạt.
Lũ lụt trút xuống liên tục, tạo thành âm thanh như tiếng sấm vang lên không ngừng.
Những con ngựa lớn thở hổn hển, lồng ngực phập phồng kịch liệt, nghe thấy âm thanh này cũng xao động bất an.
Vệ Thiệu ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa, liếc nhìn một vòng đê Khâu Công bị vỡ, cũng phát hiện ra bia mực nước biến mất không thấy đâu nữa.
Thủ hạ giục ngựa đi tới bên cạnh Vệ Thiệu:
"Đại nhân, không thấy bia mực nước đâu!"
"Toàn bộ xuống sông, tìm cho ta!"
"Vâng!" x6
Sáu người ở sau lưng Vệ Thiệu đồng thanh trả lời.
Mọi người có mặt ở đây đều là Võ sư Bôn Mã, cho dù vì vỡ đê mà dòng nước chảy xiết cũng không hề sợ hãi, cởi bỏ quần áo nhảy xuống sông, tản ra tứ phía đi tìm bia mực nước.
Hồi lâu sau.
Một người nổi lên trên mặt nước.
"Đại nhân, tìm thấy rồi! Hẳn là bia mực nước phải!"
Người thứ hai trồi lên.
"Bên này cũng tìm thấy rồi!"
Vệ Thiệu buộc dây cương, cất bước nhảy xuống nước, hổ bộ phù du, trong chớp mắt đã vọt đến trước mặt thủ hạ.
Sáu người đang ở dưới nước giật mình, không ngờ Vệ Thiệu ở dưới nước lại có thể thần tốc như thể.
Trước mắt cũng không phải hồ hay sông tĩnh, bơi ngược dòng nước có thể nhanh như vậy, hẳn là lại đột phá?
Không ai ngờ rằng, Vệ Thiệu ở cuộc đấu giá so đấu bơi lội với Lương Cừ thất bại thảm hại, sau đó lại bị Vệ Lân phạt nặng, ngâm mình dưới nước bơi qua bơi lại giữa huyện Bình Dương và bến thuyền Thượng Nhiêu, bơi trọn vẹn một ngàn lần! Không hoàn thành không được lên bờ, gần nửa tháng hắn đều ăn uống ngủ nghỉ ở trên sông!
Thủy Hổ Du Bộ vốn đã luyện tập thuần thục, trong vòng nửa tháng, dưới sự bi phẫn và nỗ lực, cuối cũng cũng có đột phá, đã đến Hóa cảnh.
Vệ Thiệu kiểm tra một hồi nhưng không phát hiện được gì.
Dưới nước mờ mịt, trời tối lại thêm toàn là bùn cát, quả thật nhìn không rõ tình huống của bia mực nước.
"Kéo lên!"
Đám người nghe thấy vậy nâng bia mực nước lên, hai người dùng dây thừng buộc lại, những nguười còn lại kéo nó lên bờ.
Bia mực nước nặng nề đè sập mảng lớn bụi cây, khối bùn bên bờ không chịu nổi áp lực mà trượt vào trong nước, mấy con ngựa lớn bất an nhấc móng trước lên.
Trong lúc nhóm người Vệ Thiệu chuyển bia mực nước lên, nhóm người Nhan Khánh Sơn cũng đang trên đường tới đây.
Cứ một người hai con ngựa, xuyên đêm không dừng.
Xa hơn ở huyện Bình Dương, đội thuyền chở nhân lực và vật tư tiếp tế cũng vừa mới xuất phát.
Cờ hiệu bay phấp phới, lâu thuyền rời bến, sóng nước dâng trào.
Dòng người lần lượt kéo đến. ...
Nheo Béo vẫy đuôi bơi về phía trước, mơ màng buồn ngủ.
Từ trong rừng cây nhỏ cách đó không xa đột nhiên truyền ra tiếng hét, làm cho lớp da cá của nó run cả lên, nó hoảng hốt nhìn quanh.
"Kêu cái gì mà kêu, còn kêu nữa ném ngươi xuống sông cho cá ăn bây giờ!"
"Đừng nói vậy chứ, phải kêu lên mới thú vị, nhưng ngươi có kêu rách cổ họng cũng không có ai tới đâu!"
Bóng cây lắc lư, ở giữa hai cây đại thụ là một một thùng gỗ màu đỏ.
Một chiếc thuyền ba lá nhỏ đang cản ở trước thùng gỗ, hai gã đàn ông trên thuyền đang ra sức lôi kéo người phụ nữ đang liều mạng giãy giụa trong thùng gỗ.
Thuyền ba lá lung lay va chạm với thùng gỗ.
Gã đàn ông đang sắp kéo được người phụ nữ ra phát lực không ổn định, lại khiến người phụ nữ rụt tay lại, vội gào mồm:
"Nhanh hỗ trợ đi, một mình ta không chế trụ được nàng ta đâu! Ngươi có muốn làm trước không hả? Ta nhường ngươi đấy!"
"Ngư... Ngư quái!"
Âm thanh sợ hãi của đồng bọn vang lên, gã đàn ông không khỏi ngẩng đầu, vậy mà lại phát hiện ra đồng bọn đang cứng đờ đứng yên tại chỗ, ngón tay run rẩy chỉ về phía sau.
Gã đàn ông nuốt một ngụm nước bọt, cẩn thận quay đầu lại.
Dưới màn đêm, Ngư quái khổng lồ dài ba trượng nổi lên trên mặt nước.
Nước mưa thuận theo cái lưng rộng của nó chảy xuôi xuống sông, con mắt to lóe lên ánh sáng xanh, lẳng lặng nhìn chăm chú hai người.
Hai chân gã đàn ông mềm nhũn, quỳ mọp trên mặt đất.
Ầm!
Cái đuôi màu đen đánh qua.
Trong giây lát, rừng cây nhỏ lại trở nên yên tĩnh.
Hồi lâu sau, người phụ nữ trốn trong thùng gỗ run lẩy bẩy mà bất an thăm dò.
Thuyền ba lá trôi trên sông, không ai quan tâm.
Phía Bắc.
Con mắt Nắm Đấm đảo qua đảo lại, nửa người nhô ra khỏi mặt nước, thổi ra bong bóng.
Ba người trẻ tuổi khoác áo tơi đứng trên thuyền, hô to với người phụ nữ đang ôm ván cửa ở dưới nước giãy giụa cầu sinh.
"Thím à, để bọn ta chơi một lúc rồi sẽ kéo thím lên! Thế nào?"
"Phi! Ba tên tiểu súc sinh! Có biết xấu hổ không hả! Uổng công cho các người tới nhà ta ăn nhiều cơm như vậy!"
"Thím nói chuyện khó nghe như vậy làm gì? Chính vì từng ăn cơm của thím nên mới để thím lên thuyền đấy, tiện cho bọn ta báo ân mà!"
Thanh niên ở giữa ngồi xổm người, đưa tay ra túm lấy một góc ván cửa, nhẹ nhàng nhấc lên, người phụ nữ lập tức không túm nổi nữa, rơi xuống nước.
Hai thanh niên khác haha cười to.
Liên tục như vậy mấy lần, người phụ nữ sặc đầy nước bẩn, tóc tai tán loạn, không còn sức để giãy giụa nữa, chỉ có thể cầu xin.
"Dừng lại, mau Dừng lại! Chơi! Để các ngươi chơi!"
Trong lòng ba thanh niên bốc hỏa, đang định kéo người phụ nữ lên thuyền, hai cái càng khổng lồ đã đập vào đầu.
Bộp!
Bộp!
Hai cái đầu nổ tung như hai quả dưa hấu, màu đỏ màu trắng đan xen nhau văng ra ngoài.
Thanh niên đang ngồi xổm ở boong thuyền bị nhiệt lưu hất vào người, hắn kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn, thấy hai tên đồng bọn của mình đã sớm không còn đầu nữa.
Thi thể không đầu lung lay, rơi xuống nước, hiện ra Quái vật Cua khổng lồ ở phía sau.
Thanh niên chưa kịp kêu lên sợ hãi, một chiếc càng đã lại nện xuống.
Bộp!
Nửa người thanh niên mềm nhũn đổ sập xuống, nửa còn lại treo ở trên mép thuyền.