Phía trước thôn, mấy chục chiếc bè da dê cùng thuyền nhỏ nối tiếp nhau.
Thuyền phu dùng sào để kéo các hương dân đang ngâm mình dưới nước lên, xua đuổi đám chuột đang có ý định bò lên trên bè.
"Bên kia có người! Là Trương thẩm! Trương thúc! Trương thẩm ở kia kìa!"
"Lão Trương, đừng khóc lóc nữa, mau qua đây mà xem này, vợ ngươi không sao!"
"Ôi này!"
Lão Trương nhảy từ thuyền này sang thuyền khác như một con Cóc, giẫm lên mép thuyền của thuyền ba lá nhảy lên trên bè trúc, kết quả là do chạy quá nhanh mà không dừng lại kịp, may mà thuyền phu dùng sào ngăn lại nên không bị rơi xuống nước.
"Hồng Mai. Hồng Mai! Mau lên đây!"
Lão Trương kích động đến khó mà kìm nổi, ngồi xổm bên cạnh bè, hơn nửa người nhô ra ngoài kéo vợ mình từ dưới nước lên.
Không ngờ lên đến bè trúc, người phụ nữ lại vừa cười vừa khóc, không ngừng đánh vào đầu lão Trương.
"Ui da. Ui da. Hồng Mai, đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, làm sao đấy, bà đừng dọa tôi"
"Đều là do đám hồ bằng cẩu hữu kia của ông, bảo ông ít tiếp xúc thôi! Ít tiếp xúc thôi! Lại còn dẫn về nhà! Lại còn dẫn về nhà! Số tôi sao khổ thế này! Gả cho tên đàn ông không có lương tâm!"
Hương dân bên cạnh vội vàng khuyên bảo:
"Trương thẩm, có chuyện gì từ từ nói, mọi người đều đang ở đây, chịu ủy khuất gì chúng ta sẽ đòi lại công đạo cho ngươi!"
"Đúng đúng, có phải gặp chuyện gì rồi không?"
Ủy khuất trong lòng Hồng Mai bộc phát, vừa khóc vừa bắt đầu kể lại mọi chuyện, khiến nhóm hương dân lòng đầy căm phẫn.
"Ta sớm đã nói ba tiểu tử kia không phải người tốt rồi mà!"
"Lão Trương ngươi đúng là ngu ngốc! Cả ngày ăn uống chơi bời có thể là người tốt sao? Cho ngươi cục đường mà ngươi đã dốc hết ruột gan cho người ta rồi?"
"Đáng đánh, đáng đánh!"
"Hồng Mai, con thuyền kia đâu! Có thuyền sao ngươi vẫn còn ôm lấy cánh cửa như vậy?"
"Thuyền kia máu văng tung tóe khắp nơi, ta nào dám ngồi lên."
"Vậy mau quay lại tìm xem, tốt xấu gì cũng là thuyền!"
"Đúng đúng"
"Trương thẩm có nhở ở đâu không?"
Đám người đi theo chỉ dẫn của Hồng Mai, giơ cao bó đuốc, chẳng mấy chốc đã tìm thấy con thuyền ba lá đang trôi lững lờ trong rừng cây nhỏ ở đầu thôn.
Sào đập lên mặt nước, khiến đám cá con đang gặm ăn thi thể không đầu sợ quá chạy mất.
Cả con thuyền ba lá toàn là máu, trộn lẫn với nước mưa trở thành màu phấn hồng, vật thể màu đỏ trắng trôi nổi ở bên trên.
Bó đuốc chiếu rọi lên, hiện ra một tầng bóng loáng.
Mấy người phụ nữ tố chất tâm lý kém, không chịu nổi mà ghé vào bên cạnh thuyền nôn mửa.
Hai người trẻ tuổi gan to tiến lên trước, kéo thi thể không đầu đang ở cạnh mép thuyền từ dưới nước lên.
Cả phần đầu phía trên cổ hoàn toàn biến mất, đây tuyệt đối không phải chuyện mà một người phụ nữ như Hồng Mai có thể làm được.
"Thật sự có Thủy quái cứu người sao?". Người trẻ tuổi kéo thi thể bán tín bán nghi.
"Hồ đồ!". Hương lão cầm quải trượng đánh lên phía sau lưng người trẻ tuổi:
"Thủy quái sao có thể cứu người được! Con quái vật Cua kia nhất định là hóa thân của Hà Thần!"
Người trẻ tuổi bị đau, sờ lưng mình nói thầm:
"Gây ra lũ lụt là Hà Thần, cứu người cũng là Hà Thân, làm gì có chuyện như vậy chứ?"
Hương lão giận dữ:
"Hậu sinh như ngươi thì biết cái gì? Hắc Thủy Hà là Ác Hà, dưới đó là Ác Thần, nó gây ra lũ lụt, dẫn tới Hà Thần Giang Hoài bất mãn! Muốn ra tay trừng trị Hà Thần Hắc Thủy Hà!"
"Hà Thần Hắc Thủy Hà là Ác Thần? Sao trước kia chưa từng nghe nói qua?". Người trẻ tuổi nghi ngờ.
"Ngươi mới sống được bao lâu? Thứ không biết còn nhiều lắm! Rất nhiều chuyện không ai nói ra, đám người trẻ tuổi các ngươi làm sao biết được?
Năm đó, Hà Thần Hắc Thủy Hà vốn là tướng lĩnh thủ hạ của Hà Thần Giang Hoài, nhưng tự nhận mình làm việc vất vả, công lao thì nhiều, ngày càng kiêu ngạo, một ngày nào đó, ngang nhiên đùa giỡn thị nữ thiếp thân của Hà Thần Giang Hoài, cho nên bị giáng chức đến Hắc Thủy Hà!
Hà Thần Hắc Thủy Hà bị giáng chức, trong lòng ôm bất mãn, oán khí rất lớn, thường xuyên ở trong cung điện đập phá đồ vật, vậy nên Hắc Thủy Hà mới thường xuyên ngập lụt!
Hắc Thủy Hà so với Giang Hoài cũng chỉ là hạt cát trên sa mạc.
Theo ta thấy, có Hà Thần Giang Hoài ở đây, không bao lâu nữa, nước lũ sẽ rút đi! So với trước kia còn nhanh hơn!"
Hương lão nói chắc như đinh đóng cột, trung khí mười phần.
Người trẻ tuổi vẫn cảm thấy không đúng lắm.
Cách nói này, sao hai mươi năm trước không nghe người nào nói qua?
Hương dân còn lại cho rằng hương lão là người đức cao vọng trọng, hiểu rộng biết nhiều, đối với cách nói Hà Thần Hắc Thủy Hà tin tưởng không nghi ngờ gì.
Rất nhiều hương dân biết mình được Hà Thân Giang Hoài chúc phúc, tinh thần càng ngày càng tốt hơn không ít, không khí bi thương cũng dần phai nhạt.