Rầm rầm rầm!
Hương lão biết các hương dân đã tin hơn phân nửa, quải trượng đột nhiện dộng lên boong thuyền.
"Được rồi, để hai người đến tẩy rửa con thuyền này đi, những người còn lại đưa người già trẻ nhỏ đến từ đường phía sau núi! Đưa qua đó sắp xếp cho ổn thỏa rồi quay lại, chúng ta tới thôn khác xem xem có thể giúp được gì không!"
Đám người không dám không nghe.
Bóng người đan xen nhau, chỉ còn lại hương lão chống quải trượng đứng ở chính giữa, như tảng đá giữa dòng nước chảy.
Ánh mắt quét qua, xung quanh là biển nước mênh mông, chỉ thấy vài ngọn liễu và góc nhà.
Hà Thần.
Hà Thần.
Lão đã sống bảy mươi hai năm, trải qua không biết bao lần lũ lụt.
Năm nào cũng tế tự, năm nào cũng lũ lụt.
Trên đời này thật sự có Hà Thần sao?
Đây chỉ là một chuyện lạ trong lúc ngập lụt thôi.
Nắm Đấm ẩn nấp bên trong chỗ tối đảo con mắt, báo kết quả lại cho Thiên thần, lẳng lặng đi về phương xa, giấu công lao và danh tính.
"Càng đi về phía xa càng hỗn loạn..."
Lương Cừ ghi chép trên trang giấy.
Dựa theo nhận biết của đám thủ hạ, mỹ nhân chỉ có cường giả mới xứng đáng có được, không cần biết ngươi có đồng ý hay không, nào có chuyện chủ động ra tay cứu người.
Hành động của Nheo Béo và Nắm Đầm là do Lương Cừ sai bảo.
Mức độ hỗn loạn ở mấy thôn trấn gần đê Khâu Công gặp nạn sớm nhất ngược lại không bằng những nơi ở phía ngoài huyện Hoa Châu.
Thường thấy nhất là gian dâm phụ nữ, không nghe theo không cho lên thuyền, ném xuống nước cho cá ăn, lấy đó ra uy hiếp, hơn phân nửa có thể thành công.
Trừ cái đó ra là cướp bóc, có người lần đầu trải qua lũ lụt, việc trước nhất không phải cứu người mà là thừa dịp hỗn loạn xông vào nhà giàu, đập phá cướp bóc.
Đủ loại hành vi về sau rất khó phán xử được, lũ lụt có thể che giấu đại đa phần chứng cứ phạm tội.
Tìm không thấy chứng cứ phạm tội, đương nhiên có thể ung dung ở ngoài vòng pháp luật.
Lư Tân Khánh ở đầu thuyền nhìn Lương Cừ vẽ vẽ viết viết, không biết hắn đang viết gì, phóng tầm mắt nhìn xung quanh, tất cả đều giống nhau, chẳng có chuyện gì mới, có gì hay để mà ghi nhớ?
Nhưng không ngờ ở bên ngoài trăm dặm, Lương Cừ có tận mấy 'đôi mắt' có thể lập tức phản hồi tin tức trở về.
Ghi chép xong xuôi, Lương Cừ cất hộp mực đi, nhìn về phía Lư Tân Khánh.
Lư Tân Khánh cúi đầu, cần thận đi tới trước mặt Lương Cừ:
"Đại nhân có gì sai bảo?"
"Ta muốn tới Sa Hà Bang, có gì muốn nói không?"
Lương Cừ mở túi nước ra, uống mấy ngụm nước trà.
Hắn nhận được thông tin chi tiết của Sa Hà Bang từ bên chỗ Úc Đại Dịch bên kia, biết rằng Bang chủ hiện nay của Sa Hà Bang từng là Tam Bang chủ, thực lực không thể khinh thường, là cao thủ Lang Yên, có khả năng ngoài mặt là cao thủ duy nhất ở huyện Hoa Châu bây giờ.
Nhưng Sa Hà Bang hiện giờ suy yếu không phải do Quỷ Mẫu Giáo mà là do quan phủ tiêu diệt hơn phân nửa.
Trước đây, Úc Đại Dịch không phải không thử điều động đội thuyền của Sa Hà Bang, nhưng đều bị từ chối.
Trước mắt, Úc Đại Dịch vẽ ra con đường này cho Lương Cừ, ý tứ trong đó vô cùng rõ ràng, muốn thuyền đúng không? Tự mình đi gặm khối xương cứng này đi!
Tuy nhiên, Lương Cừ không thèm để ý, răng hắn từ trước đến nay vẫn tốt lắm.
Huống hồ, một Sa Hà Bang to như vậy, nuôi dưỡng nhiều thủ hạ như vậy, nhất định phải có bảo khố, tài sản!
Bảo thực dưới nước tuyệt đối không ít, nói không chừng còn có thu hoạch không tưởng.
"Muốn nói gì ư?"
Lư Tân Khánh suy nghĩ một lúc, hai mắt sáng bừng, biết thời điểm thể hiện giá trị của mình đã đến.
"Đại nhân, ngài hỏi đúng người rồi! Tiểu nhân hồi mười một mười hai tuổi cũng từng làm chân sai vặt cho Sa Hà Bang, rất rõ ràng đường đi lối lại trong đó!"
"Ồ? Nói nghe xem"
Lư Tân Khánh mặt mày hớn hở:
"Tổng đà Sa Hà Bang ấy à, được xây trên một ngọn núi nhỏ! Nước lũ không lên đến đó, trên núi có một tòa phủ đệ nữa được xây theo lối tam đường nhị hoành!
Có nghĩa là có ba tòa nhà ở giữa, tòa trước thấp tòa sau cao, ngăn cách bằng khoảng sân, hai bên sân là sương phòng được bố trí thành hai hàng ngang.
Phía trước là tiền sảnh, bên trong là đại sảnh, với thân phận của đại nhân trực tiếp đi vào trong là được.
Đi vào là có thể trông thấy thẻ bài trung nghĩa, trước tiên dập đầu ba cái... Khụ khụ, đại nhân thắp ba nén hương là được.
Dâng hương xong sẽ có hỏa kế pha trà cho ngài, cách uống trà cũng rất đặc biệt!
Nắp chén trà tượng trưng cho trời, đĩa đựng chén tượng trưng cho đất, chén trà tượng trưng cho con người ở giữa đất trời!
Đại nhân nếu muốn mượn thuyền, vậy phải dịch chuyển nắp trà, lấy chén trà xuống rồi lại đậy nắp lên đĩa, biểu thị có việc cần nhờ, nếu có thể đặt chén trà lên trên nắp trà thì càng tốt hơn, ý là không phải giúp đỡ không công.
Lúc này, hỏa kế sẽ hô một tiếng treo biển, đặt một đôi đũa nằm ngang lên chén trà của ngài, đôi đũa này có nghĩa là..."
Lư Tân Khánh thao thao bất tuyệt nói một tràng, vì thể hiện giá trị của mình, hận không thể moi hết toàn bộ kiến thức trong bụng ra.
Lương Cừ ngồi ngay ngắn trong thuyền, gật đầu nói:
"Ta hiểu rồi"
Hiểu rồi?
Lư Tân Khánh đang định nói lại lần hai không khỏi kinh ngạc.
Quá trình phức tạp như vậy, mình chỉ nói một lần đã nhớ rồi sao?