Sáng sớm hôm sau.
Ngày thứ tư sau khi đê Khâu Công bị vỡ.
Mưa to nhiều ngày cuối cũng cũng tạnh, trên bầu trời mênh mông chỉ còn một mảnh mưa bụi.
Tinh thần Úc Đại Dịch mệt mỏi, nhìn trái nhìn phải.
Hơn chín thành không gian của đội thuyền đều đã chật ních nạn dân.
Trên thuyền đánh cá nhỏ vây quanh thuyền lớn cũng ngồi đầy phụ nữ và trẻ em, thuyền trầm xuống rất sâu, không cẩn thận có khả năng bị lật thuyền.
Huyệt thái dương của Úc Đại Dịch căng đau kịch liệt, tiếp sau đây còn phải đi tu sửa đê Khâu Công, tu sửa thế nào cũng là vấn đề lớn, quả thật là đau đầu vô cùng.
Nếu như mình cố gắng hơn một chút nữa, thi đỗ Tiến sĩ xuất thân, được vào Lão hổ ban thì hiện giờ cũng sẽ không ở huyện Hoa Châu này.
Tiến sĩ cập đệ, tiến sĩ xuất thân, Đồng tiến sĩ xuất thân,
Ba danh hiệu nghe thì không khác nhau mấy nhưng thực ra lại cách biệt rất lớn.
Tiến sĩ nhất đẳng không bàn tới, ấy chính là tiến sĩ.
Tiến sĩ xuất thân nhị đẳng so với Đồng tiến sĩ xuất thân tam đẳng thì có nhiều đặc quyền hơn.
Quan trọng nhất là có thể ưu tiên lựa chọn chức vụ và nơi nhậm chức cho mình, có thể ưu tiên 'xếp hàng' trong thời kỳ chức quan 'khan hiếm', được gọi là 'Lão hổ ban'.
Nhưng Úc Đại Dịch lại chỉ là Đồng tiến sĩ xuất thân tam đẳng, phân công đến đâu thì đến đó, về cơ bản chẳng được lựa chọn.
Trong lúc hắn đang hối hận, một chiếc bè gỗ trôi tới từ sông nước mênh mông.
Vệ Thiệu phái toàn bộ thủ hạ ra ngoài tra xét khu vực gặp nạn, bản thân mình thì một mình lên bè gỗ, hắn nhìn thấy đội thuyền, nhấc vạt áo, tung người nhảy lên, chạy như bay trên mặt nước!
Tối hôm qua thì có lão gia một thương chém chết Ngư quái, hôm nay lại thêm một lão gia chạy được trên nước?
Bách tính thấy cảnh này nhao nhao đứng dậy từ thuyền đánh cá, khiến thuyền phu không khỏi mắng to.
"Ngồi xuống! Ngồi xuống! Đừng rung!"
"Tất cả đều ngồi xuống, ngồi xuống hết đi!"
"Ha! Lại động nữa! Cẩn thận lão tử đập ngươi xuống sông đây!"
Trên đầu thuyền, Úc Đại Dịch học rộng biết nhiều, không tính là kinh ngạc, chờ đến khi người kia leo lên đầu thuyền, hắn liếc nhìn lệnh bài.
"Ta vốn tưởng rằng người của Hà Bạc Sở sẽ đến cùng lúc, không ngờ Vệ đại nhân lại chậm hơn không ít."
"Có người còn tới sớm hơn ta sao?"
Vệ Thiệu nhíu mày, hắn biết người tới bên phía Từ Nhạc Long chính là Lương Cừ, giờ lại nghe nói mình thua đối phương một bậc, khó mà tiếp nhận nổi.
"Đâu chỉ là sớm, trước nửa đêm đã đến rồi, bây giờ...". Úc Đại Dịch ngẩng đầu nhìn trời:
"Hẳn là giờ Thìn?"
Vậy ít nhất nhanh hơn năm canh giờ...
Vệ Thiệu nhíu mày.
Hắn nhận được mệnh lệnh lập tức lên đường luôn, cho dù ngựa hắn cưỡi không bằng Long Huyết Mã, nhưng cũng không phải là ngựa bình thường, luân phiên đổi ngựa, dù chậm cũng không đến mức chậm tới nửa ngày như vậy.
Bên này Vệ Thiệu vừa mới tìm tới Huyện lệnh.
Lương Cừ ở bên kia đã chạy tới Tổng đà Sa Hà Bang – Sa Hà Sơn.
Xích Sơn di chuyển bốn vó, Lư Tân Khánh sải chân chạy, tựa như chó chết đuổi theo phía sau, nước bọt dính dớp như nhựa cây.
Trinh sát trong trại từ xa đã nhìn thấy bóng ngựa như liệt hỏa, biết rằng người đến không tầm thường, nhất là trên người còn mặc quan phục, so với hai gia hỏa từng tìm đến cửa cực giống nhau!
Trinh sát lập tức truyền tin vào trong trại.
Trong một căn nhà gỗ nhỏ phía sau Sa Hà Sơn, Trình Sùng đang ngồi đả tọa, vận công, khói ngưng thần hương lượn lờ khắp phòng.
Tiếng gõ cửa truyền đến, bang chúng Liên Kính Nghiệp ở ngoài cửa thấp giọng nói:
"Bang chủ! Người của quan phủ lại tới! Ta thấy bộ quan phục kia, có lẽ là người của Hà Bạc Sở!"
Trong căn nhà gỗ không có tiếng đáp lại.
Đương lúc Liên Kính Nghiệp cho rằng Bang chủ không nghe thấy, đốt ngón tay đang định gõ lên cửa tiếp.
"Biết rồi"
Liên Kính Nghiệp thả lỏng đốt tay, do dự hỏi:
"Chúng ta nên làm gì bây giờ? Bọn hắn hẳn là đến mượn thuyền"
"Nên làm thế nào thì cứ làm thế đó"
Nên làm thế nào thì cứ làm thế đó?
Liên Kính Nghiệp cúi đầu trầm tư.
Ngoài mặt, Sa Hà Bang và Hà Bạc Sở hẳn là thù sâu oán nặng.
Trả thù thì không dám, đối phương bất kể thế nào cũng là quan viên, nhưng có thế nào cũng không nên cho đối phương mượn thuyền.
Tình huống thực tế lại khác một trời một vực so với mọi người tưởng tượng.
Khi trước, Sa Hà Bang tổng cộng có ba Bang chủ, bang chủng thủ hạ nhiều vô số.
Người nhiều thì sẽ có phe phái.
Là một ngôi sao mới quật khởi, Tam Bang chủ thực lực cao, năng lực mạnh, Sa Hà Bang dưới sự dẫn dắt của hắn từng bước phát triển, không ngừng tẩy trắng, lớn mạnh.
Tiếng hô của bang chúng bên dưới muốn Đại bang chủ thóai vị càng ngày càng lớn, mâu thuẫn nội bộ sớm đã đến mức không thể hòa giải được.
Đúng vào lúc này, Hà Bạc Sở tới!
Đại Bang chủ, Nhị Bang chủ đều bị bêu đầu ngay tại chỗ, chẳng nổi lên tí bọt nước nào.
Chỉ vì việc vận chuyển đường sông ở Hắc Thủy Hà không thể thiếu Sa Hà Bang, cho nên lưu lại Tam Bang chủ ngoài mặt vẫn tương đối trong sạch.
Đương nhiên, cũng là xét thấy giữa Tam Bang chủ và Đại Bang chủ, Nhị Bang chủ có tồn tại mâu thuẫn, nếu không Hà Bạc Sở cũng sẽ không cố ý lưu lại Tam Bang chủ, tự chôn mìn cho mình.
Hà Bạc Sở xuất hiện, bất ngờ thay lại giúp thế lực phe Tam Bang chủ giải quyết được vấn đề về đạo nghĩa khi lên nắm quyền.
Chờ đến khi Tam Bang chủ lên nắm quyền, người ủng hộ của hai Bang chủ kia tất nhiên là kẻ thì chết, kẻ thì li tán, giờ bang chúng cấp cao còn lại cũng là nhờ vào lần 'thanh trừ' kia của Hà Bạc Sở mới có thể thượng vị.
Đáy lòng bọn hắn không chỉ không oán hận, ngược lại còn 'cảm kích'.
Nếu như không có Hà Bạc Sở, bọn hắn ít nhất phải tốn thời gian nửa năm đến một năm nữa.
Đương nhiên, cũng không thể biểu hiện ra bên ngoài như vậy.
Bảng hiệu trung nghĩa còn đang đặt ở đại sảnh đấy, thi cốt của Đại Bang chủ và Nhị Bang chủ vẫn còn chưa lạnh đâu.
Bởi vậy, khi Úc Đại Dịch đến mượn thuyền, Trình Sùng mới từ chối.
Chẳng biết tại sao, trước mắt người của Hà Bạc Sở tới, hắn lại biểu hiện ra dáng vẻ như đang giải quyết việc chung vậy?
Sợ hãi sao?
Không phải tính cách của Tam Bang chủ.
Liên Kính Nghiệp nghĩ không ra, hắn nhận lệnh rồi rời đi.
Sau núi rơi vào yên tĩnh.
"Hà Bạc Sở..."
Trình Sùng mở mắt, trầm mặc hồi lâu, khẽ thở dài một hơi.
"Cái gì nên đến rồi sẽ đến"...
Trên bậc thang lên núi.
Lương Cừ xách theo cung và trường thương.
Lư Tân Khánh theo sát phía sau, hết nhìn Đông lại nhìn Tây.
Hắn từng làm chân sai vặt cho Sa Hà Bang, nhưng ấy là chuyện của hai mươi năm trước rồi, lúc hắn còn là đứa nhóc mười một mười hai tuổi, căn bản không có tư cách lên núi, càng sẽ không lên núi 'uống trà'.
Chẳng khác gì cô nương lần đầu ngồi kiệu hoa.
Sau khi thấy mới mẻ xong, Lư Tân Khánh nhịn không được suy nghĩ lung tung.
Lương Cừ và Sài Thạch Kiều giáo dụ gặp mặt, hắn vẫn còn đang đuổi theo ở phía sau, không nghe thấy tên, về sau gặp được Úc Tri huyện mới biết Lương Cừ họ Lương.
Trước mắt đến Sa Hà Bang, câu chuyện cũ kia lại đột nhiên lóe lên trong đầu Lư Tân Khánh.