Thành Thần Bắt Đầu Từ Thủy Hầu Tử (Bản Dịch)

Chương 564 - Chương 564: Tiến Triển Thần Tốc (2)

Chương 564: Tiến triển thần tốc (2) Chương 564: Tiến triển thần tốc (2)

Lương Cừ thấy sắc mặt đám bang chúng cấp cao không ngừng biến hóa, đoán ra bài vị mới tinh kia tất có bí mật gì đó không muốn ai biết, nhưng lại vì tin tức không đầy đủ, không biết nội dung chi tiết.

Chẳng lẽ Trình Sùng thật sự là người phá đê?

Kịch bản không đúng!

Mình chỉ đến mượn thuyền, sao đột nhiên lại lôi ra kẻ thủ ác đứng sau tấm màn như vậy?

Nếu như người phá đê thật sự là Trình Sùng, mình chẳng phải là chỉ trong vòng một ngày đã làm xong bảy tám phần nhiệm vụ mà Từ Nhạc Long giao cho sao?

Trình Sùng không thèm quan tâm tới sự kinh ngạc của đám người, tự mình ngồi xuống cái ghế thứ ba dưới tấm bảng.

Tay vịn của ghế được bọc một lớp da bóng loáng, phản chiếu ánh nến dịu nhẹ.

Đây là vị trí mà Trình Sùng trước kia ngồi lâu nhất, cũng là vị trí thoải mái nhất, giờ ngồi xuống, lại nhớ tới những năm đó.

"Kính Nghiệp, Thế Kinh, hai người các ngươi từ trước đến nay đều nhạy bén, hẳn đã đoán được rồi đúng không?"

Hai người Liên Kính Nghiệp và Hô Diên Thế Kinh liếc mắt nhìn nhau, đều thấy nét sợ hãi trong mắt đối phương.

Liên Kính Nghiệp kiên trì tiến lên trước xác nhận:

"Thiếu Bang chủ... là con trai của ngài sao?"

Trình Sùng gật đầu.

Thiếu Bang chủ là con trai của bang chủ?

Lư Tân Khánh khẽ giật mình.

"Xin lỗi". Lương Cừ mở miệng ngắt lời:

"Thiếu Bang chủ là con trai của Bang chủ, không phải là chuyện bình thường sao?"

Trình Sùng nhìn Liên Kính Nghiệp.

Liên Kính Nghiệp lau mồ hôi trán, thấp giọng nói:

"Thiếu Bang chủ là Thiếu Bang chủ khi trước, còn Bang chủ là Bang chủ hiện tại..."

Lương Cừ vuốt ngón tay, trong lòng chấn động.

Con trai của Đại Bang chủ Sa Hà Bang, trên thực tế lại là con trai của Tam Bang chủ?

Đây là mối quan hệ kiểu vô lý gì vậy?

Nhìn bài vị trên bàn, chết rồi sao?

"Đê Khâu Công...". Hô Diên Thế Kinh vẫn cảm thấy khó tin như trước:

"Thật sự là do Bang chủ sao?"

"Cái tên Trịnh Thiên Hà yếu sinh lý kia có bị thế nào cũng không liên quan gì đến ta, nhưng ta chỉ có một đứa con trai là Anh Kiếm". Trình Sùng nhàn nhạt nói:

"Nó chết rồi."

"Chết rồi, chết rồi...". Liên Kính Nghiệp tối sầm mặt mày, hai cánh tay không ngừng run rẩy:

"Vậy tại sao lại muốn phá đê! Bang chủ, là đê Khâu Công đấy!"

Đê Khâu Công một khi bị phá, nhất là vào thời điểm mưa to, kia đâu chỉ khiến vạn người tử vong, là tội lớn đến nhường nào, đầu của một người tuyệt đối không đủ để lắng lại sự phẫn nộ.

Hành động lần này của Trình Sùng, chẳng khác gì dưới tình huống mọi người không ai hay, lôi toàn bộ Sa Hà Bang xuống nước.

Trong lúc nhất thời, đám người cũng không biết nên làm như thế nào, làm gì còn dáng vẻ lòng đầy căm phẫn như vừa rồi.

Đám bang chúng cấp cao có tâm tư tương đối nhanh nhạy đưa mắt nhìn về phía Lương Cừ, tự hỏi liệu bây giờ làm phản thì có được khoan hồng mà xử nhẹ hay không?

Trình Sùng ngồi ở chỗ cao quan sát, trăm người trăm dáng vẻ được hắn thu hết vào trong mắt, chậm rãi nói:

"Ta năm nay năm sáu tuổi, cũng được tính là độ tuổi sung mãn, nhưng nếu so với công tử thế gia, sợ là cả đời này cũng không có hi vọng báo thù.

Phá đê, là biện pháp duy nhất mà ta có thể làm để bắt bọn hắn phải trả giá."

Liên Kính Nghiệp, Hô Diên Thế Kinh hít thở không thông.

Hà Bạc Sở muốn duy trì vận chuyển đường thủy của Hắc Thủy Hà, vậy nên không đuổi tận giết tuyệt Sa Hà Bang, quay đầu nâng đỡ Tam Bang chủ - người đối nghịch với Đại Bang chủ, Nhị Bang chủ lên nắm quyền, lấy đó để duy trì ổn định.

Vốn dĩ xử lý như vậy không có vấn đề gì, ai ngờ được bên trong lại có mối quan hệ phức tạp như vậy, Trình Sùng lại có thể nhẫn nhịn như vậy.

Giết con trai duy nhất của Trình Sùng, lại không đuổi tận giết tuyệt, dẫn đến Trình Sùng phá đê, lũ lụt bao trùm huyện Hoa Châu, quan viên phụ trách thanh lý Sa Hà Bang phải nhận trách nhiệm hàng đầu!

Về mặt logic thì có lý, nhưng Lương Cừ vẫn cảm thấy có gì đó không đúng.

Võ sư tu hành có thể tránh được trên dưới trăm năm đau khổ tai họa, với tuổi của Trình Sùng, không đến mức phương diện kia không được, hoàn toàn có cơ hội sinh thêm đứa nữa, tại sao nhất định phải liều mạng trả thù như vậy?

Nếu là một hai quan viên Hà Bạc Sở không có bối cảnh, nói không chừng thật sự phải rơi đầu.

Nhưng đến thanh lý Sa Hà Bang kiếm công lao nhất định phải là thế gia có bối cảnh, tính mạng nhất định có thể giữ lại được.

Hoàn toàn không đáng.

Chẳng lẽ do mình không có con trai, cho nên không cách nào đồng cảm với nỗi thống khổ mất con của đối phương?

Lương Cừ chau mày.

"Lương đại nhân". Trình Sùng cúi đầu nhìn chăm chú lệnh bài của Lương Cừ:

"Ta tự nhận không phải người thông minh tuyệt đỉnh gì, biết rằng với năng lực của Triều Đình, thật sự muốn tìm ra đầu sỏ không phải là việc khó, cho nên không muốn khiến đại nhân khó xử, chỉ là..."

Trình Sùng ngẩng đầu, ánh mắt sâu như biển:

"Nếu muốn bắt ta về quy án, Trình mỗ cũng sẽ không thúc thủ chịu trói, phải xem đại nhân có mấy phần bản lĩnh"

Bình Luận (0)
Comment