Lương Cừ nhìn rõ, lại cho đám người thêm một liều thuốc trợ tim.
"Chư vị yên tâm, Lương mỗ ta nói được làm được! Chờ việc này kết thúc, chỉ cần là người chưa từng tham dự phá đê, ta chắc chắn bảo đảm tính mạng không vấn đề gì!"
"Liên Kính Nghiệp! Hô Diên Thế Kinh! Đừng tưởng là ta không biết, chính hai người các ngươi đã dẫn người của Hà Bạc Sở tới chỗ Anh Kiếm! Nó vẫn luôn gọi các ngươi là thúc thúc! Chưa từng bất kính!"
Trình Sùng từ đầu đến giờ vẫn giữ im lặng, túm lấy đoản côn, đột nhiên mở miệng.
Sắc mặt Liên Kính Nghiệp đỏ bừng:
"Ta đâu biết Anh Kiếm là con trai ngươi!"
"Bớt lắm lời!"
Chỗ sâu trong con ngươi Trình Sùng nổi lên huyết hồng, Chân Cương Mãnh Hổ tăng vọt ba phần, lên đến mức khủng bố là một trượng ba thước, hắn tung chưởng bổ ra mũi tên bắn tới, xoay người phát lực, chống lại Chân Cương Cuồng Mãng.
Cả tòa Tụ Nghĩa Lâu chấn động.
Sức mạnh bành trướng từ đầu gối, đến lưng, vai, một đường dâng lên như dòng sông dậy sóng!
Đinh sắt dưới mái hiên vì chấn động mà bung ra, bảng hiệu Tụ Nghĩa lung lay sắp đổ cuối cùng cũng không giữ được nữa, rơi xuống vỡ thành mảnh vụn.
Bàn ghế, xà gỗ chịu không nổi Cương phong càn quét, sinh ra khe nứt từ trong ra ngoài, một đường lan đến nóc nhà.
Chưởng phong đập vào mặt, da mặt Hô Diên Thế Kinh căng cứng, tất cả mọi người đều không dám lưu thủ, bao quanh vây khốn Trình Sùng lại, trói buộc tay chân hắn.
Biểu hiện bên ngoài thì là Huyết Mãng quấn quanh vây khốn Mãnh Hổ!
Nhưng trong lúc triền đấu, Mãnh Hổ vọt lên, trên dưới Huyết Mãng có thêm nhiều khe nứt màu đỏ dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy.
Cứ tiếp tục như vậy nhất định không ổn.
Mẹ nó, chuyện này là sao đây!
Trong lòng Liên Kính Nghiệp gào thét.
Đương lúc tình huống chuyển biến đột ngột, khóe mắt Liên Kính Nghiệp thoáng nhìn thấy một vòng sáng màu xanh nở rộ.
Lương Cừ lấy Chu du lục hư làm gốc, xuất ra Lôi Bộ, nhảy xuống từ tầng hai, trong mắt người khác, tựa như ở giữa không trung ngưng tụ ra mấy tàn ảnh bất động.
Chỉ có rải rác mấy người có thể thấy rõ động tác.
Hai chân Lương Cừ chạm đất, tư thế toàn thân hơi trầm xuống, tay phải nắm chặt phần đuôi Phục Ba Thương, tay trái dọc theo cán thương đẩy ra ngoài, nhìn như chậm nhưng thật ra lại rất nhanh, trường thương trong lồng ngực hắn biến thành Thanh Long.
Sự sắc bén ẩn giấu trong thương kia khiến Liên Kính Nghiệp tê cả da đầu, tựa như tia chớp lóe lên trong đám mây đen.
Dược Uyên!
Sát chiêu đại thành duy nhất của Lương Cừ!
Hắn cố gắng phớt lờ Huyết Mãng và Mãnh Hổ đang giao phong, trong đầu hiện lên hình ảnh Xuyên Chủ trảm Giao, thời gian như ngừng lại.
Mãnh Hổ bị Huyết Mãng vây khốn, Trình Sùng phát giác ra nguy hiểm trí mạng, hắn dồn sức quay người, thời điểm đối mặt với cặp mắt vàng kia, uy áp cuồn cuộn đánh thẳng vào đầu.
Con ngươi Trình Sùng tán loạn.
Ý thức được cơ hội, đám người Liên Kính Nghiệp ăn ý xuất chiêu, vắt kiệt sức lực còn lại, liều chết cuốn lấy Trình Sùng.
"Giết hắn!"
Hô Diên Thế Kinh hét lớn một tiếng.
Tiếng hét đánh vỡ thế cân bằng, Lục Cương vung Phục Ba Thương, Trình Sùng chưa từng gặp qua thương pháp nào sắc bén, dũng mãnh đến thế, tựa như cuồng phong thổi bay cát đá trên sa mạc.
Trái tim Trình Sùng kịch liệt co lại, gân xanh trên cổ nổi lên như đàn rắn.
Mãnh Hổ phát cuồng, nửa người tránh thoát khỏi Huyết Mãng quấn quanh, nhưng vẫn còn hơn phân nửa không thoát ra được.
Mũi thương đã đánh tới!
Trong nháy mắt hai bên tiếp xúc, bất kể là Liên Kính Nghiệp hay Hô Diên Thế Kinh đều không thấy rõ, chỉ có tiếng nổ ầm vang.
Mãnh Hổ, Huyết Mãng bị kéo căng đến cực hạn, song song vỡ thành từng mảnh sáng.
Toàn bộ cơ thể Trình Sùng bị Phục Bà Thương đẩy cho không ngừng lui lại, cày ra hai đường lõm thật sâu trên mặt đất.
Hắn gầm nhẹ trong cổ, đụng gãy cột trụ, đụng vỡ tế đàn, mãi cho đến khi phá vỡ vách tường bắn ra ngoài, phía sau lưng hung hăng va vào một gốc đại thụ.
Trung tâm thân cây đại thụ một người ôm không hết vỡ ra từng khe nứt nhỏ hẹp, lá rụng rào rào từ trên tán cây.
Mũi thương đâm vào đan điền Trình Sùng, nhưng chưa đâm xuyên qua.
"Thương tốt"
Hai tay Trình Sùng máu tươi đầm đìa, cúi đầu nhìn chăm chú trường thương xuyên vào phần bụng dưới của mình.
Mũi thương sắc bén, liếc nhìn thôi cũng cảm thấy đau nhức.
Khí huyết dậy sóng không ngừng tràn ra từ đan điền, thể lực toàn thân bị xói mòn theo lỗ thủng này.
Khóe mắt Trình Sùng dần sinh ra nếp nhăn, chỉ có thể thở dốc thật sâu.
Lương Cừ không dám khinh thường, ra sức đẩy về phía trước, mũi thương từng chút một ép vào phần bụng dưới.
Mãi cho đến khi mũi thương xuyên thấu cơ thể, đâm trúng thân cây, Lương Cừ dùng sức xoắn một phát, róc ra lỗ máu rồi mới rút Phục Ba Thương ra.
Trình Sùng nhíu chặt lông mày, ngã ngồi xuống dưới gốc cây, sự mệt mỏi nồng đậm xông lên đầu. Hắn thở mấy hơi nặng nề, nhìn về phía Lương Cừ, lặng lẽ cười hai tiếng.
"Anh Kiếm không bằng ngươi."