Thành Thần Bắt Đầu Từ Thủy Hầu Tử (Bản Dịch)

Chương 569 - Chương 569: Gần Hơn Một Bước! (1)

Chương 569: Gần hơn một bước! (1) Chương 569: Gần hơn một bước! (1)

"Khụ khụ, gọi người tới dội nước, lau chùi tro bụi, tìm tấm biển xem, nhặt lên mà treo."

"Y sư đâu, gọi Y sư qua đây, xương sườn của ta gãy mất mấy cái rồi, tay phải cũng bị gãy, đau chết ta rồi."

"Không được, không được rồi, còn Bổ Khí Đan không, nhanh cho ta hai viên, sắp chết, sắp chết rồi..."

"Gọi người đến đỡ ta cái! Chết hết rồi à?"

Đám người Liên Kính Nghiệp, Hô Diên Thế Kinh gọi vài tiếng rồi loạng choạng đứng dậy với sự giúp đỡ của bang chúng vừa chạy đến, đi xuyên qua qua lỗ hổng ở bức tường.

Vừa mới ra ngoài.

Tiếng sấm rền vang lên ầm ầm.

Cả tòa Tụ Nghĩa Lâu ầm ầm sụp đổ, thổi áo bào của mấy người bay phần phật, bụi mù bay khắp bốn phía.

Liên Kính Nghiệp vung tay quét tan khói bụi, nhón chân quay người nhìn về phế tích, thấy mọi người đều đang nhìn về phía mình.

"Nhìn ta làm gì? Còn người nào trong đó không, mau cứu ra đi."

"Đúng rồi, cái vị đi cùng Lương đại nhân đâu?"

"Ở đây, ở đây!"

Lư Tân Khánh đẩy gạch đá ra, ló đầu ra ngoài, toàn bộ nửa người dưới bị xà ngang đè lên.

Liên Kính Nghiệp vội vàng sai người nhấc xà ngang lên.

Hô Diên Thế Kinh một tay khoác trên vai bang chúng, một tay chống gậy sắt, nửa nhảy nửa đi tới hoa viên.

Bầu trời âm u, không khí ẩm ướt, trên mặt đất vẫn còn đọng lại hố nước do đêm qua mưa to, một ít bùn cát tích ở dưới đáy hồ, sắc trời phàn chiếu bóng cây cổ thụ đung đưa.

Dưới gốc cây.

Trình Sùng cúi đầu tĩnh tọa, trên đầu vai chất đầy lá rụng, nước bùn dọc theo khe hở lớp vải chảy xuống, trộn lẫn với máu biến thành màu đỏ thẫm.

Lương Cừ dựng thẳng trường thương, đứng dưới tàng cây, ngắm nhìn từng tầng ruộng bậc thang phía sau Sa Hà Sơn, hồ nước nơi đáy cốc thanh tịnh, bên cạnh lối đi là một gian nhà tranh.

"Lương đại nhân... Cứu... Trình Sùng hắn..."

"Không chết được đâu". Lương Cừ xoay người lại:

"Chỉ là đan điền bị ta phá vỡ, khí huyết bị xói mòn quá mức, cho nên ngất đi thôi"

Đan điền Trình Sùng bị phá hủy, kình lực khó xuất ra, với thực lực hiện tại của Lương Cừ, đã không còn quá nhiếu uy hiếp.

Bắt sống có công lao lớn hơn so với thi thể.

Hô Diên Thế Kinh thở dài:

"Không ngờ Anh Kiếm lại là con trai của Tam Bang chủ, nhưng hắn không nói, chúng ta làm sao biết được? Bản thân hắn lại làm ra chuyện phá đê người người oán trách như vậy, thật sự là..."

Lương Cừ liếc nhìn Hô Diên Thế Kinh, nhàn nhạt nói:

"Lương mỗ trước nay nói lời giữ lời, cũng sẽ không bắt bẻ câu chữ, đã nói bảo đảm tính mạng cho các người thì sẽ bảo đảm tính mạng cho các ngươi, nhưng điều kiện tiên quyết là các ngươi thật sự không tham dự vào chuyện phá đê."

Khuôn mặt già nua nhăn nheo của Hô Diên Thế Kinh cười thành đóa hoa cúc, vội vàng chắp tay thi lễ:

"Đa tạ đại nhân, đa tạ đại nhân"

"Có nhớ ta đến Sa Hà Bang để làm gì không?"

Hô Diên Thế Kinh ngẩn người, một lúc sau mới nhớ ra lần này Lương Cừ đến đây để mượn thuyền.

"Lập tức sắp xếp, lập tức sắp xếp, ta lập tức đi thông báo, sắp xếp thủy thủ tốt nhất cho ngài! Hà Bạc Sở có quan viên như ngài, quả thật là phúc của bách tính!"

Lương Cừ không quan tâm Hô Diên Thế Kinh nịnh nọt:

"Sa Hà Bang các ngươi nuôi nhiều người như vậy, chi phí ăn mặc, đề bạt ban thưởng, hẳn là phải có bảo khố chứ"

"Bảo khố...". Sắc mặt Hô Diên Thế Kinh lộ vẻ khó xử:

"Có thì có, chỉ là trong đó không có mấy đồ tốt, lần trước... Tuy nhiên, đại nhân nếu muốn xem khẳng định không thành vấn đề, muốn cái gì cứ lấy, lão phu ở đây làm chủ! Liên Kính Nghiệp!"

Liên Kính Nghiệp ở cách đó không xa vội vàng chạy qua.

"Lương đại nhân muốn tới bảo khố Sa Hà Bang chúng ta, chìa khóa của ngươi đâu"

"Ở trên người đây"

Liên Kính Nghiệp móc ra một chiếc chìa khóa dài có tạo hình kì là, phần đỉnh giống như một nửa bông hoa.

Hô Diên Thế Kinh giải thích:

"Bảo khố cần hai chìa khóa ghép lại mới có thể mở được, trước kia Đại Bang chủ có hai chiếc, Nhị Bang chủ và Tam Bang chủ mỗi người một chiếc.

Giờ Đại Bang chủ và Nhị Bang chủ không còn nữa, đổi thành ta và Liên Kính Nghiệp mỗi người một chiếc, trên người Trình Sùng hẳn là cũng có, nhưng ta đoán hắn không mang theo"

"Đại nhân, đi theo ta"

Liên Kính Nghiệp ngẩng đầu dẫn đường, tuy việc Lương Cừ muốn đi bảo khố là do Hô Diên Thế Kinh tự tiện đồng ý, nhưng hắn cũng không có ý kiến.

Thời điểm đối phó Trình Sùng, Lương Cừ đã thể hiện ra tiễn pháp và thương thuật kinh diễm vô song.

Tuy tiêu hao không ít, nhưng quan trọng là hắn nấp ở phía sau, hoàn toàn không bị thương!

Tiêu hao nhiều, ăn đan dược khôi phục là được, nhưng nếu bị thương, không phải nhất thời nửa khắc là có thể tốt lên được.

Hiện giờ, toàn bộ Sa Hà Bang thương thế nghiêm trọng, chỉ còn lại đám bang chúng phổ thông, có cộng hết lại cũng không đánh được Lương Cừ.

Cho hai bang chúng đang đỡ mình lui xuống, hai người Hô Diên Thế Kinh và Liên Kính Nghiệp dẫn Lương Cừ đi xuyên qua đình viện, vào một phòng nhỏ bên trong phủ đệ.

Hai người mở đường hầm ra, đi sâu vào khoảng mười trượng, trước mặt xuất hiện một cánh cửa lớn bằng thép che kín lối đi, giữa cửa có một lỗ tròn.

Hô Diên Thế Kinh nhóm lửa thắp đèn, hợp hai chiếc chìa khóa lại thành một, cắm vào lỗ thủng, dừng sức vặn ba vòng, tiếng bánh răng chuyển động vang lên ken két.

Cửa lớn bằng thép đóng kín xuất hiện một đường nhỏ, Hô Diên Thế Kinh dùng sức đẩy mạnh.

Không chuyển động.

"Khụ khụ". Hô Diên Thế Kinh mặt mo đỏ ửng:

"Đánh nhau hăng quá, không còn khí lực gì nữa"

Đối kháng với Trình Sùng, quả thật là liều cả cái mạng già, thêm vào đó là di chứng của việc dùng thuốc, cả người hư thoát, hai người có thể đứng nói chuyện đã là không tệ rồi.

Lương Cừ im lặng, tự mình đi lên trước mở cửa lớn ra.

"Cạch, cạch, cạch..."

Liên Kính Nghiệp giơ cao bó đuốc tiến lên trước, chiếu sáng bảo khố tối om, bên trong là một hành lang dài, hai bên vách tường treo đầy kệ hàng, nhưng trên kệ hàng đều trống không, chỉ còn một vài món đồ chơi nhỏ không đáng tiền.

Bình Luận (0)
Comment