Tiếp tục đi vào bên trong, là một căn phòng nhỏ, trong đó có hai tủ thuốc.
Một cái đựng bảo tài kim loại, một cái đựng bảo dược bảo đan.
Lương Cừ lật bảo dược bảo đan ra xem, phân biệt từng cái một, lấy đi năm bình Bổ Khí Đan, hai bình Hồi Huyết Đan, ngoài ra...
"Ta muốn Thù Quả và Bích Ngọc Quả này, có vấn đề gì không?"
Hô Diên Thế Kinh đau lòng.
Từ lúc Hà Bạc Sở đến đây thanh tẩy cho đến nay, Thù Quả và Bích Ngọc Quả chính là hai bảo thực đáng giá nhất trong bảo khố.
Liên Kính Nghiệp vội nói:
"Không vấn đề gì, không vấn đề gì, đừng nói chỉ hai cái này, đại nhân có lấy hết đi cũng không sao."
"Yên tâm, ta chỉ cần những thứ này, những thứ khác ta không lấy."
Trong lúc nói chuyện, Lương Cừ đã đi ra khỏi bảo khố, Hô Diên Thế Kinh và Liên Kính Nghiệp nhìn mà kinh ngạc.
Thật sự không lấy thêm gì?
Lương Cừ quay đầu lại:
"Không đi sao?"
"Đi đi đi!"
Hai người vôi vàng đuổi theo, đóng cửa bảo khố lại, đi ra khỏi đường hầm.
"Sắp xếp cho ta một gian tĩnh thất, ta hiện tại cần tiêu hóa chỗ này, trước khi ta ra ngoài, các ngươi chuẩn bị xong thuyền cho ta, trông coi Trình Sùng nữa."
"Đại nhân yên tâm, đảm bảo sắp xếp ổn thỏa!"
Liên Kính Nghiệp và Hô Diên Thế Kinh liên tục gật đầu, hai người dẫn Lương Cừ tới một gian tĩnh thất bên trong phủ đệ, đang chuẩn bị ra ngoài.
Lương Cừ gọi bọn hắn lại, hỏi một vấn đề:
"Trình Sùng trước kia là dạng gì?"
Liên Kính Nghiệp và Hô Diên Thế Kinh nghe vậy trầm tư.
"Rất mạnh". Liên Kính Nghiệp nói:
"Đại nhân có điều không biết, Sa Hà Bang chúng ta trước kia chỉ có hai cao thủ Lang Yên, một là Đại Bang chủ, một là Tam Bang chủ.
Nhìn khắp toàn huyện Hoa Châu, thế lực mà có hai cao thủ Lang Yên cũng là số một số hai"
"Còn Nhị Bang chủ? Không phải Lang Yên sao?"
"Nhị Bang chủ tuy ở vị trí thứ hai, nhưng thực lực cũng chỉ là Bôn Mã cực cảnh, dựa vào mối quan hệ thân huynh đệ với Đại Bang chủ mới ngồi lên được vị trí này, cho nên các huynh đệ đa phần đều không phục, mầm tai họa đại khái được chôn xuống từ lúc đó"
Hô Diên Thế Kinh bổ sung:
"Tam Bang chủ trẻ trung khỏe mạnh, làm việc ổn thỏa, rất ít khi hành động theo cảm tính, ngay cả nữ sắc cũng không đụng vào, hơn nữa cũng rất ít khi cùng Đại Bang chủ và Nhị Bang chủ đi làm 'chuyện xấu'.
Lúc trước, hai vị đại nhân kia giữ Tam Bang chủ lại, ta nghĩ có nguyên nhân này ở trong đó, chờ đến khi Tam Bang chủ khống chế được Sa Hà Bang cũng triệt để xóa bỏ mối bất hòa ban đầu kia"
Liên Kính Nghiệp nhíu mày:
"Nói mới để ý, Trình Sùng dường như không phải rất muốn giết chúng ta?"
"Sao lại nói vậy?"
Lương Cừ dù sao cũng không trực tiếp đối diện với uy thế của Trình Sùng, không quá rõ ràng cảm giác và áp lực thế nào.
"Nhìn từ đằng sau, Trình Sùng rõ ràng có thủ đoạn bộc phát, nhưng lúc chém giết, có mấy lần hắn không tận dụng cơ hội tốt này.
Thanh Mãng của chúng ta một khi bị đột phá lỗ hổng, chỉ cần chết hai người, uy lực sẽ giảm mạnh.
Thêm nữa, nếu bang chủ thật sự hận chúng ta, vì sao trước hôm nay không ra tay đối phó ta và Hô Diên Thiêm sự?
Muốn tiêu diệt từng người một sao? Nhất định phải đợi đại nhân tới cửa rồi mới giải quyết một thể? Để rơi vào kết cục như bây giờ?"
Hô Diên Thế Kinh nghe vậy cũng như có điều suy nghĩ:
"Qủa đúng là vậy, Trình Anh Kiếm vô cùng ưu tú, là người lễ phép, thực lực mạnh, ngoại hình còn tuấn tú.
Ta có thể hiểu được nỗi thống khổ khi mất con của Tam Bang chủ, nhưng với tính cách của Tam Bang chủ, theo lý sẽ không làm ra chuyện như phá đê"
"Còn gì nữa không?"
"Ồ, sau khi Anh Kiếm chết, Tam Bang chủ một mình chuyển đến ở trong gian nhà tranh, ngay phía dưới chỗ ruộng bậc thang phía sau núi kia. Aiz! Lúc ấy ta đúng ra nên phát giác ra, mặt mày Anh Kiếm quả thật càng giống Tam Bang chủ hơn, không giống Đại Bang chủ"
"Sao có thể phát hiện ra được... Ta còn tưởng Trình Sùng đang làm ra vẻ thôi, dù sao Sa Hà Bang cũng 'coi trọng nghĩa khí', Trình Sùng còn phúng viếng Đại Bang chủ và Nhị Bang chủ..."
"Còn gì nữa không?"
"Tạm thời không nghĩ ra, chỉ nghĩ được nhiêu đó thôi."
"Ta cũng vậy"
"Các ngươi sau khi rời khỏi đây nghĩ tiếp xem, ghi chép lại toàn bộ những chỗ không hợp lý, tập hợp lại rồi đưa cho ta"
"Đại nhân yên tâm, lập tức đi làm ngay đây"
"Ra ngoài đi"
Hai người đóng cửa phòng lại.
Ánh nến yếu ớt.
Lương Cừ khoanh chân ngồi trên bồ đoàn.
Một lúc sau.
Lương Cừ không nghĩ ra kết quả, lập tức từ bỏ.
Hắn là Đô Thủy Lang, tập hợp chứng cứ, bắt được kẻ cầm đầu trong vụ phá đê, như vậy đã đủ để nhận công lao rồi, sau lưng còn âm mưu gì lớn hơn nữa không, chuyện đau đầu như vậy để Tam Pháp Ti đi làm đi.
Nhắc đến việc này thì đúng là giúp Tri huyện Hoa Châu Úc Đại Dịch nhảy nửa người ra khỏi vũng bùn.
Nhìn từ bên ngoài, đây là do Hà Bạc Sở điều tra không rõ ràng, khiến Trình Sùng phá đê trả thù, cần chịu trách nhiệm chủ yếu.
Úc đại nhân giám sát không tốt, chịu trách nhiệm thứ yếu, nhưng sau đó quản lý tốt, chuẩn bị thỏa đáng, nói không chừng vẫn có thể tiếp tục lăn lộn nơi chốn quan trường.
Chỉ có Từ Nhạc Long là xui xẻo.
Lương Cừ bắt được Kình Bang, Từ Nhạc Long vượt lên trước Vệ Lân một bước, phái ra người phe mình tiến hành thanh tẩy toàn bộ phủ Hoài Âm, lợi dụng việc chênh lệch tin tức nuốt hơn phân nửa công lao.
Lúc ấy Từ Nhạc Long rất được chú ý, áp đảo Vệ Lân Đề lĩnh, đến mức mà sau này xong việc, Vệ Thiệu nhìn mình cũng tương đối không vừa mắt, thời điểm tổ chức hội đấu giá còn nảy sinh chút mâu thuẫn, ồ, sau khi thắng lợi, mâu thuẫn vẫn tồn tại.
Ai mà ngờ được rằng, giữa Tam Bang chủ và Đại Bang chủ lại có chuyện như thế?
Đại công không dễ kiếm...
Lương Cừ vận chuyển Vạn Thắng Bão Nguyên, thu lại tâm tư, điều chỉnh trạng thái.
Sau một khắc đồng hồ, Lương Cừ đã khôi phục hơn phân nửa, lấy ra Thù Quả và Bích Ngọc Quả.
Quả trước chắc chắn là thực vật thủy sinh không sai, nhưng quả sau thì vẫn còn nghi vấn, nằm ở giữa nước và đất, không biết có Tinh hoa Thủy Trạch không.
Lương Cừ giờ đã mở ra Ngũ khiếu, chỉ thiếu một khiếu nữa là có thể đạt trung cảnh viên mãn, sinh ra Cương khí.
Trước khi xuất phát, hắn cách Lục khiếu cũng không còn xa, bất kể là có Tinh hoa Thủy Trạch hay không, cả hai quả cũng đủ cho hắn bước một bước lớn!
Lương Cừ lau qua phần vỏ, nuốt xuống Thù quả.
[Tinh hoa Thủy Trạch + 1678]