Trên thuyền.
Vệ Thiệu cúi đầu quan sát bản đồ, phát hiện ra hắn cách Sa Hà Bang còn rất xa, lông mày nhíu chặt lại.
Cũng giống Lương Cừ, Vệ Thiệu cũng cần thuyền để lập đội thuyền, Úc Đại Dịch tất nhiên cũng vẽ một con đường giống như trước đó – Sa Hà Bang.
Nhưng biết Lương Cừ nhanh hơn mình gần năm canh giờ, Vệ Thiêu rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Với tốc độ hiện tại, chờ đến khi hắn đến nơi, Lương Cừ tất đã rời đi.
Nếu đối phương không mượn được thuyền thì còn dễ nói, Lương Cừ mượn không được, không có nghĩa Vệ Thiệu hắn cũng mượn không được, Trình Sùng cũng chỉ là Lang Yên sơ cảnh, tuy cảnh giới giống nhau, nhưng Vệ Thiệu có lòng tin, toàn bộ Sa Hà Bang cộng lại cũng không phải đối thủ của mình.
Nói dễ nghe thì là mượn, còn nói khó nghe thì là cướp.
Nhưng nếu Lương Cừ mượn được, sẽ mượn được bao nhiêu đây?
Chỗ thuyền còn lại trong Sa Hà Bang có đủ để lập thêm một đội thuyền nữa không?
Không lập được đội thuyền, Vệ Thiệu sẽ lãng phí mấy canh giờ đi đường.
Đi sớm hơn một ngày rưỡi, ngoại trừ mấy thủ hạ tra xét khu vực gặp nạn ở bên ngoài, tương đương với việc chưa lập được công lao nào, đợi đến khi Vệ Lân sắp xếp xong vật tư, mang theo đòan đội chạy tới, nên xử lý thế nào đây?
Vệ Thiệu nắm chặt tay, góc bản đồ nhăn hết lại.
Đi hay là không đi đây?
Vệ Thiệu nhìn về phía thuyền phu sau lưng:
"Trong huyện Hoa Châu, còn có đội thuyền, bang thuyền nào khác không?"
Hai thuyền phu đều là được Úc Đại Dịch điều động ra đi theo hỗ trợ, nghe vậy lắc đầu:
"Bẩm đại nhân, thương thuyền của thương đội về cơ bản đã được Úc đại nhân điều động đi hết rồi, còn lại, chỉ có Sa Hà Bang là có đội thuyền lớn."
"À, trong những thôn trấn kia, tiểu thương bang, lão gia nhà giàu, ngư dân chắc cũng có thuyền, đến từng nhà gom có lẽ cũng đủ lập thành một đội?"
Aiz...
Một bước đi sau, bước nào cũng đi sau.
Lương Cừ rốt cuộc đi đường kiểu gì vậy? Sao nhanh hơn nhiều vậy?
Long Huyết Mã thật sự phi phàm như vậy sao?
Vệ Thiệu móc từ trong ngực ra hai đồng tiền, ném cho thuyền phu.
"Chèo nhanh chút!"
"Đại nhân ngồi vững nhé!"
Thuyền phu vui mừng ra mặt, dùng hết sức chèo thuyền. ...
"Phù!"
Trong tĩnh thất, một tiếng thở khoan thai vang lên.
Bụp!
Ánh nến lại sáng lên, chiếu sáng cả tĩnh thất.
Lương Cừ đứng thẳng người dậy, nhìn tứ phía, 'vết đao' nhỏ mịn trải rộng khắp tĩnh thất, đều là do lúc hắn đột phá vô thức kích phát Cương khí mà ra.
Cương khí, chính là khí cương kình sinh ra bên trong cơ thể Võ giả, không chỉ có tác dụng hộ thân mà còn có thể dùng để giết địch!
Dù Võ học tự thân của Võ giả không có bất kỳ đột phá nào, nhưng có Cương khí, uy lực sát thương vẫn có thể cao thêm một bậc!
Khí này theo suốt cả đời, đủ để xưng là cao thủ Bôn Mã, dưỡng sinh trường thọ, triệt để xóa bỏ khổ đau trăm năm!
Nếu không bị ám thương khi chém giết với kẻ khác, gần như có thể vô bệnh vô tai sống đến khi hết thọ mà chết già.
Liên kết với Trạch Đỉnh.
[Đỉnh Chủ: Lương Cừ ]
[Luyện hóa Trạch Linh: Trạch Nhung (Xanh) (Độ dung hợp: 45. 2%)]
Thời điểm dung hợp 50% với Thủy Hầu Tử xuất hiện kỹ năng thiên phú đầu tiên – Thủy Hành.
Trạch Nhung càng hung mãnh hơn, mỗi khi tăng lên 10% đều xuất hiện kỹ năng thiên phú, năng lực phi phàm, tất cả đều là kỹ năng quan trọng vô cùng hữu dụng.
Nghĩ theo hướng này, đến khi dung hợp 50% với Trạch Nhung sẽ không đơn giản, có lẽ sẽ xuất hiện một kỹ năng hệ thủy vô cùng đáng tin cậy.
Tuy nhiên, cách mức dung hợp 50% vẫn còn lỗ hổng 4. 8% nữa, tương đương với 4800 điểm Tinh hoa Thủy Trạch.
Lỗ hổng quá lớn, nếu muốn một lần lấp đầy luôn, ít nhất phải có một gốc bảo thực dưới nước không thua kém Lưỡng Sinh Hoa.
Tinh hoa Thủy Trạch gần 5000. thật sự là vật hi hữu.
Rất khó tìm.
"Không biết Sa Hà Bang đã thiết lập đội thuyền xong chưa"
Lương Cừ bình ổn khí cơ, đẩy cửa ra, rời khỏi tĩnh thất.
Phía sau đại sảnh là một mảnh huyên náo.
"Các ngươi không nhìn thấy Ngư quái kia hung mãnh thế nào đâu! Qủa thật có thể trị chứng khóc đêm của trẻ con đấy!"
Lư Tân Khánh ngồi ở trước bàn, trong tay cầm một cái đùi gà lớn, khoa tay múa chân miêu tả sự hung hiểm của Ngư quái.
Có người không tin:
"Thật hay giả đấy?"
"Sao có thể là giả được? Mấy ngàn con mắt nhìn thấy mà! Dài phải ba trượng! Phía trước là một cái đầu to đến cả trượng, trên đầu toàn là vảy giáp, dày ít nhất phải một thước! Kéo dài đến hơn hai trượng liền"
"Có vảy giáp dày như vậy sao? Lạ thật đấy, đao có chém được không?"
"Ha, tất nhiên là không rồi, không chỉ có vảy giáp dày, nó còn có lực cắn rất mạnh, lao lên cái là cắn một Võ sư thành hai nửa, ta từng thấy qua thi thể, thảm lắm, về sau bảy tám Võ sư Bôn Mã cùng bao vây, nhưng vẫn không bắt được nó! Kết quả là Lương gia vừa tới, các ngươi đoán xem?"
"Thế nào?"
"Ta đoán nhất định là một hồi chém giết, sau đó thắng thảm!"
"Sai! Chỉ một mũi tên, một thương! Ngay tại chỗ làm thịt Ngư quái kia luôn! Mấy Võ sư kia nhìn mà ngu cả người, chỉ là bách tính đang nguy nan, chúng ta phải đi gấp, không được ăn canh hầm đầu Ngư quái"
"Đầu cá lớn như vậy, không có nồi hầm nào chứa nổi đâu!"
"Nếu thật là như vậy, sợ là cảnh giới ngang hàng với Ngư quái, không ai là địch thủ?"
"Ta sống hơn hai mươi năm, sao cho tới giờ chưa từng thấy qua Ngư quái như thế nhỉ"
"Không chừng là chạy ra từ vùng nước sâu cũng nên? Ta nghe nói ở vùng nước sâu, tất cả đều là quái vật, con này mạnh hơn con kia, không sống được nữa mới chạy đến vùng nước cạn"
"Nhiều thứ ngươi chưa thấy qua lắm, chờ lát nữa ngươi đi theo đội thuyền của chúng ta, nếu vận khí tốt, gặp được Úc Tri huyện, ta sẽ để ngươi được thấy!"
Lư Tân Khánh ngồi ở trước bàn, há to miệng ăn uống, cái miệng bóng loáng, bang chúng Sa Hà Bang xung quanh xúm lại nghe hắn khoác lác.
Từ lúc Lương Cừ lên núi đến nay, chưa từng nói qua Lư Tân Khánh là Thủy phỉ bị hắn bắt tới, để hắn theo bên người thuần túy là lợi dụng phế vật, tiết kiệm nhân lực.
Toàn bộ bang chúng Sa Hà Bang lại coi như Lư Tân Khánh là thủ hạ của Lương Cừ, cho ăn ngon uống sướng.
Đúng lúc Lư Tân Khánh đã hơn một ngày chưa ăn cơm, vừa ăn vừa khoác lác với đám người, vui đến quên cả trời đất.
"Đi vào dọn dẹp đi, gọi Liên Kính Nghiệp và Hô Diên Thế Kinh tới đây."
Lương Cừ gọi hai bang chúng tới làm việc.
Lư Tân Khánh đang bị mọi người vây quanh nghe tiếng giật mình, vội vàng lau miệng đứng dậy, khom người cúi đầu.
"Lương gia, ngài xuất quan rồi sao?"
Lương Cừ không để ý hắn, bảo hai bang chúng Sa Hà Bang đi nhanh về nhanh.
"Ài, để ta để ta, ta đi gọi, ta đi gọi"
Lư Tân Khánh đi trước lao xuống núi, không tới một lúc sau, cõng theo lão đầu Hô Diên lên núi.
Hô Diên Thế Kinh khó chịu ở ngực, thở hổn hển hai hơi rồi nói:
"Lương gia yên tâm, đội thuyền đã tập trung đầy đủ, chỉ chờ ngài tới kiểm tra"
"Đội thuyền chờ lát nữa rồi nói, ngươi trước tiên dẫn ta đi mấy nơi Trình Sùng hay ở đã"
Lương Cừ móc một tập giấy từ trong ngực ra.