Thành Thần Bắt Đầu Từ Thủy Hầu Tử (Bản Dịch)

Chương 575 - Chương 575: Triều Đình Khen Ngợi (1)

Chương 575: Triều đình khen ngợi (1) Chương 575: Triều đình khen ngợi (1)

Bóng xám chiếm cứ cả bầu trời.

Ánh nắng vẫn có thể xuyên qua khe hở đám mây đen lúc sáng sớm, chỉ một lúc, tầng mây lốm đốm tạo thành một lớp dày, mưa phùn bắt đầu rơi.

Trên thuyền, thuyền phu đứng trong màn mưa, mái tóc ướt đẫm mồ hôi dính trên mặt, hắn đứng thẳng người chỉ vào ngọn núi thấp phía trước giữa màn mưa mù mịt.

"Đại nhân, trước mắt chính là Sa Hà Sơn, địa thế ở đó cao, thuyền không qua được, ngài phải cưỡi ngựa."

Vệ Thiệu nhìn về phía Sa Hà Sơn dưới sắc trời ảm đạm;

"Tìm nơi nào đỗ thuyền đi."

"Vâng."

Hai thuyền phu tìm vị trí, bắc ván cầu.

Vệ Thiệu dẫn ngựa nhảy xuống từ boong thuyền, ngựa không dừng vó mà chạy đến chân núi, buộc dây ngựa xong liền lên núi.

Có người chạy đến thông báo, Vệ Thiệu không thèm để tâm, trực tiếp đi vào trong 'Giang Vận Trà Quán".

Nước mưa man theo phần góc của dầm gỗ đã gãy nhỏ xuống tí tách, thấm vào các khe hở giữa tảng đá.

Võ giả trẻ tuổi cường tráng vác xà ngang lên, dùng xẻng sắt xúc gạch ngói vỡ cho vào thúng, chuyển từng thúng một xuống núi, cảnh tượng vô cùng tấp nập.

Đi qua tiền sảng, chén trà trên mấy chiếc bàn vuông tán loạn, ở giữa là hai tấm biển hiệu 'Thiên địa quân thân sư' và 'Quang minh chính đại' xếp chồng lên nhau, trắng đỏ đan xen, trên đầu còn có mấy tấm bài vị bằng gỗ.

Vệ Thiệu cau mày, dự cảm không lành trong lòng điên cuồng sinh trưởng như cỏ dại.

Tình huống gì đây?

Sa Hà Bang bị Lương Cừ đánh bại rồi à?

Sa Hà Bang dù gì cũng có cao thủ Lang Yên, sao có thể để một Võ sư Bôn Mã nho nhỏ như Lương Cừ làm loạn đến mức này?

"Tìm thấy rồi, tìm thấy rồi! Không bị đè hỏng!"

Một Võ giả vẻ mặt hưng phấn, giơ một tấm biển hiệu nền vàng từ trong đống phế tích lên, trên đó viết bốn chữ to 'Nghĩa khí thiên thu'!

Đám bang chúng xung quanh thi nhau hoan hô.

Cả Tụ Nghĩa Lâu sụp hết, ba tấm biển hiệu lại chẳng có tấm nào bị hỏng, có thể coi là chuyện vui.

"Mọi người vất vả rồi."

Một bàn tay to đầy những vết đồi mồi chộp lấy tấm biển, tiện tay để lên bàn trà, khiến bang chúng tìm ra biển hiệu kia phải ngạc nhiên.

Hô Diên Thế Kinh đặt tấm biển xuống, nói một câu vất vả rồi, chống quải trượng cùng với Liên Kính Nghiệp đến tiền sảnh, chắp tay chào hỏi với Vệ Thiệu.

"Không biết đại nhân đến đây, không kịp tiếp đón từ xa, mời vào bên trong dùng trà."

"Không cần nói lời khách sáo, mục đích bản quan đến đây trong lòng các ngươi đều rõ cả, nói ta nghe, Sa Hà Bang giờ còn lại bao nhiêu thuyền?"

Vệ Thiệu vừa mở miệng đã nói thẳng khiến Hô Diên Thế Kinh và Liên Kính Nghiệp trong lòng phải cảm khái, Hà Bạc Sở đúng là y hệt nhau.

Sắc mặt Hô Diên Thế Kinh lộ vẻ tiếc nuối:

"Đại nhân, ngài đến muộn một bước rồi."

Liên Kính Nghiệp thuận thế đưa sổ sách ra.

Vệ Thiệu sắc mặt khẩn trương, nhận lấy sổ sách đọc qua.

Trên số có ghi chép thông tin về kích thước, số lượng thuyền của Sa Hà Bang.

Hơn một nửa trong số đó dùng bút chu sa khoanh tròn, thể hiện rằng đã cho Lương Cừ mượn.

Số thuyền còn lại có thì vẫn có nhưng đều ghi rõ mục đích sử dụng rồi, quả thật không thể điều động nổi nữa, hoặc là thể tích quá lớn, không tiện di chuyển nên để lại.

Càng lật sổ, Vệ Thiệu càng cau chặt mày.

Lương Cừ vậy mà mượn đi được thật, thậm chí còn với số lượng lớn như thế.

Chỉ nhìn tin tức lộ ra từ những con chữ kia cũng có thể phát hiện ra rằng, Sa Hà Bang giúp sức rất lớn, gần như cho được là cho hết.

Một phần thuyền còn chất cả lương thực ứng phó khẩn cấp.

Nghĩ đến việc mình mất toi mấy canh giờ, gặp phải kết quả xấu nhất, ngày mai gặp Vệ Lân...

Áp lực khó mà diễn tả bằng lời khiến tim Vệ Thiệu đập nhanh, không khỏi xác nhận lại một lần nữa;

"Không còn nổi một con thuyền nào trống sao?"

"Trong Sa Hà Bang là như vậy ạ."

Vệ Thiệu tóm lấy từ mấu chốt:

"Trong Sa Hà Bang là như vậy ư?"

"Trước khi Lương đại nhân rời đi có dặn dò chúng ta cố gắng tới các thôn trấn khác điều động thuyền qua đây, không thể để đại nhân của Hà Bạc Sở tay không mà về, trong vòng mấy canh giờ cũng có chút thành quả rồi ạ."

Vệ Thiệu sững người, trong lòng sinh ra cảm xúc khó tả.

"Các ngươi điều động được bao nhiêu rồi?"

Liên Kính Nghiệp lấy ra quyển sổ thứ hai.

Vệ Thiệu nhận lấy lật xem.

Không có niềm vui bất ngờ gì.

Mấy canh giờ quá ngắn, Sa Hà Bang toàn lực thúc đẩy việc này, số thuyền gom được chỉ chưa đến một phần ba số thuyền của Lương Cừ.

"Vẫn hơn là không có gì..."

Lông mày Vệ Thiệu khẽ giãn ra. ...

Nước lũ kèm bùn tầng tầng lớp lớp tràn vào trong thôn, khe hở trên tường bị lấp đầy bởi bọt nước trắng mịn.

Ngồi trong thùng tắm, bách tính bám vào thân cân để được kéo từ dưới nước lên.

Ván cầu dài gác giữa mái nhà và thuyền lớn, trẻ nhỏ khóc nháo không dám đi lên trước khiến hương dân đằng sau mở miệng lớn tiếng mắng.

Người phụ nữ không thể không ôm đứa nhỏ lên, tốn công tốn sức mà bò qua ván cầu.

Bình Luận (0)
Comment