Lương Cừ đứng trên cột buồm cao cao, dù con thuyền có lắc lư thế nào thì dưới chân cũng như mọc rễ.
Mắt vàng sáng lên, quan sát toàn cục, chỉ huy đội thuyền một cách có trật tự.
"Lão Tống, lão tách đội thuyền thành ba nhóm, chia hai nhóm ra tới trấn Thương Tập ở phía đông..."
"Tách thanh niên trai tráng ra! Đừng xếp chung một chỗ với phụ nữ và trẻ em!"
"Lão Tống! Phái mấy người vào khoang thuyền vác mười bao gạo ra nấu chấu, không được lấy nhiều hơn, nhớ đừng nấu đặc quá, mỗi người một bát, không đói chết là được, thanh niên trai tráng thì chia thêm một bát nữa, để bọn họ ăn xong thì giúp sức làm việc!"
Vô số bang chúng nghe theo mệnh lệnh của Lương Cừ, đi qua đi lại làm việc giữa các con thuyền.
Đến cả Lư Tân Khánh cũng không ngoại lệ, lôi ra một cái nồi sắt lớn, chuẩn bị nổi lửa đun nước.
"Lương đại nhân, bên kia có phải xảy ra chuyện gì rồi không?"
Lão Tống ngẩng đầu hét lớn với Lương Cừ đang đứng trên cột buồm.
Lương Cừ quay đầu nhìn qua, phát hiện ra trên boong thuyền có hai thanh niên đang đánh nhau, ôm lấy nhau lăn lộn, chẳng mấy chốc đã có người khác gia nhập vào, một đám người đứng bên cạnh vây xem mà không hiểu ra làm sao.
Lão đại trên thuyền chạy ra chất vấn:
"Chuyện gì đấy? Chuyện gì đấy? Bên kia sao lại đánh nhau?"
"Ôi, là hai tên chó chết nhà họ Lý và nhà họ Trần!"
Hương lão được cứu lên thuyền vừa nhìn đã hiểu.
"Hai nhà này vốn dĩ là hàng xóm, thường vì tí việc vặt mà đánh nhau..."
Thanh âm của Lương Cừ truyền đến từ xa, rõ ràng hữu lực:
"Ta không cần biết các ngươi có ân oán gì, đuổi xuống hết cho ta!"
Hương lão chần chừ:
"Đại nhân, cái này..."
"Muốn chờ ta tự mình động thủ sao!"
Không chờ hương lão phản ứng lại, đám bang chúng Sa Hà Bang đã đạp lên ván cầu xông lên boong thuyền, tát bụp vào mặt hai tên thanh niên, mỗi tay nhấc một tên ném xuống dưới nước, mở miệng lớn tiếng mắng.
"Hai tên chó chết, kiếp trước ăn cứt rết cứt cóc cái chó gì hả, muốn thành người chứ gì, hôm nay cho các ngươi được như ý nguyện! Khí lực lớn thế, chi bằng xuống nước mà chơi!"
Giải quyết xong trận náo loạn này, Lương Cừ lại nghe thấy phía Đông truyền đến tiếng hô kinh hãi.
"Thuyền sư, bên kia có cá sấu kìa!"
"Cá sấu lớn đến rồi, cá sấu lớn đến rồi! Cứu mạng, cứu mạng với!"
Hai con cá sấu lớn dài cả trượng bơi về hướng một chiếc thùng gỗ nhỏ, đang định đặt móng vuốt lên thì chợt cảm thấy một cỗ uy áp trầm nặng đánh vào đầu.
Một con khỉ cực đại hai mắt lấp lánh ánh vàng xuất hiện trong đầu hai thú, ngay sau đó cơ bắp trên thân thể chúng nó triệt để cương cứng, lăn đơ ra trên mặt nước.
Người phụ nữ trong thùng gỗ dùng gậy chọc chọ nó, cá sấu không hề động đậy, thế mà lại chết rồi!
"Mấy người qua đó vớt người lên! Cá sấu cũng vác lên, làm thịt nấu với cháo!"
"Đại nhân, từ đường trong thôn có ít gạo, chắc chưa bị ngập nước đâu, năm ngoái các hương lão cất đi đề phòng lúc thiên tai."
"Tốt! Mấy người qua giúp đỡ chuyển gạo qua đây!"
"Ta đi!"
"Ta cũng đi!"...
Trên Hắc Thủy Hà, mười mấy con thuyền dài tiến vào cảng.
Khoảng đất trống từ bến thuyền hướng ra ngoài, một số lượng lớn lều khẩn cấp được dựng lên.
Các quân sĩ xếp hàng chuyển lương thực từ trên thuyền xuống, một phần thì để nguyên tại chỗ, một phần thì chất lên thuyền nhỏ chuyển đến các nơi trong huyện Hoa Châu.
Nhóm người Hạng Phương Tố đứng trên boong thuyền phụ trách giám sát.
Lần cứu viện này của bọn họ là đợt thứ hai, mang theo vật tư ứng cứu sơ bộ.
Kha Văn Bân tách một phần lương thực ra, để quân sĩ nhóm bếp ngay tại chỗ nấu cháo cứu tế.
Hạng Phương Tố nhìn chằm chằm biểu tượng huyện Bình Dương trên bao gạo mà cảm thán:
"Giản Huyện lệnh mở kho quan của huyện Bình Dương giúp đỡ cứu trợ, còn dẫn đầu quyên góp tám ngàn lượng bạc trắng để mua gạo, đúng là giàu có thật đấy."
Kha Văn Bân cười đáp:
"Tám ngàn lượng cũng không nhiều, ngươi không phải cũng dùng năm ngàn lượng để mua công thức nấu lẩu sao?"
"Đừng đùa, sao giống nhau được? Ta mua công thức, sớm muộn gì cũng kiếm lại được, quyên góp đi là tiền không có quay lại đâu."
"Cũng chưa chắc, bên phía Triều đình sau khi xong việc nhất định có khen ngợi, không tính là lỗ đâu."
Việc miễn trừ và cứu tế cần được Hoàng Đế phê chuẩn, đại thần mới có quyền thực thi, nhưng khi thiên tai bất ngờ ập đến, những quan viên mở kho lương không ai là không được khen ngợi là tấm gương điển hình cả."
"Toàn là khen ngợi bằng mồm, có tác dụng gì?"
"Ngươi không hiểu đâu, lợi ích mà Giản Huyện lệnh có được trước mắt nhìn không thấy, sờ không được, sau này trở thành người đứng đầu cả phủ mới thể hiện ra, ít nhất cũng được một tia Huyền Hoàng Khí.
Huyền Hoàng Khí có trong tay, vậy có nghĩa là con đường trở thành Tông sư cũng đi được gần nửa rồi, với tuổi tác của hắn, sau này nói không chừng có hy vọng thành Võ Thánh."
"Thứ kia đến chậm lắm, đưa huyện Bình Dương thành phủ Bình Dương, nghĩ thôi cũng đã thấy mệt đến phát hoảng, lợi ích chẳng được mấy, chịu trách nhiệm thì phải chịu đầu tiên.
Ngươi nhìn Tri huyện Hoa Châu mà xem, đang yên đang lành lại vỡ đê, trước đấy có làm tốt thế nào cũng vô dụng!"
"Ta không nghĩ vậy, Bình Dương từ huyện thành phủ chỉ trong vòng ba năm tới thôi!"
Hạng Phương Tố lắc đầu, không muốn tranh luận nữa, đổi chủ đề:
"Không biết A Thủy đang ở đâu, mọi chuyện thế nào rồi? Tiểu tử kia lần đầu tiên làm Đô Thủy Lang, sẽ không xảy ra sai sót gì đấy chứ?"
Kha Văn Bân lắc đầu.
"Yên tâm đi, A Thủy tuổi tác tuy không lớn nhưng làm việc chu đáo lắm."